Thu Sơn đang vì chuyện này mà lo sợ bất an, nghe được tiểu thư nhà mình hỏi lập tức quỳ gối xuống nói: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ cũng không muốn nháo lớn việc này lên. Mọi chuyện đều dựa theo phân phó của tiểu thư cẩn thận mà làm….”
Kiều Uyển biết tính tình Thu Sơn cực kỳ cẩn thận mới yên tâm giao chuyện này cho nàng. Mọi người đều nói rằng bản tính khó dời, có lẽ Thu Sơn bây giờ tuy có chút nhát gan và non nớt nhưng Kiều Uyển vẫn đem chuyện này cẩn thận mà phân phó, hơn nữa cũng lường trước được đây là chuyện mà nàng ấy có thể làm được.
Kiều Uyển biết bây giờ mình còn chưa có đủ năng lực làm ra cái gì tổn hại phủ Khang Bình Bá nhưng thủ đoạn nhỏ để phản kích lại Thẩm Hàm thì vẫn còn có khả năng, dù sao cũng sẽ không nhìn ra sai sót bào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng quỳ, đứng lên rồi nói.”
Thu Sơn đứng lên, cúi đầu thuật lại một lượt chuyện mình đã làm, lại nói thêm: “Vốn chỉ muốn nháo đến mức đưa người Khang Bình Bá phủ tới, lại không biết làm sao vừa hay gặp phải Binh mã tư Đông thành đi tuần điều tra đạo tặc….. nô tỳ cảm thấy là bọn họ đã đắc tội với Bộ lão gia phòng tuần bộ nên mới thuận nước đẩy thuyền một phen.”
Kiều Uyển không biết đây có phải việc trùng hợp hay không nhưng trước mắt xem ra cũng không tính là chuyện gì quá lớn, liền hỏi tiếp: “Thế cửa sau chỗ Vương bà tử của bá phủ kia có sắp xếp thỏa đáng chưa?”
Thu Sơn gật đầu nói: “Chỗ Vương bà tử kia đều không phải do nô tỳ tự mình ra mặt, nhiều ít đều là do Ngô ma ma từ thôn trang của tiểu thư. Nhưng nô tỳ cảm thấy không có sai lầm gì cả, Vương bà tử cầm bạc rồi cũng chỉ cúi đầu uống rượu chứ cũng không hỏi nhiều.”
Một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Kiều Uyển đều ở trong suy tư. Từ ngày hội hoa năm thứ 20 Thái Hòa tới mùa hè năm đầu tiên của Diên Hòa, tám năm ròng không tính là quá dài nhưng lại có quá nhiều chuyện khiến nàng lại phải một lần nữa cẩn thận cân nhắc.
Tuy rằng đời này có nhiều chuyện đã thay đổi nhưng còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa thay đổi. Từ kiếp trước mà nàng biết đến một số người, một số chuyện, có lẽ có thể có chút tác dụng ở sau này.
Như Vương bà tử kia, liên quan tới một bản án của bá phủ năm xưa, đúng lúc kiếp trước khi Kiều Uyển mới vào phủ thì bị Hiệp Bá phu nhân bấy giờ là người quản gia phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước lúc Kiều Uyển xử trí những ma ma bạc bạc trực đêm đó liền phát hiện ra Vương bà tử kia không chỉ thích bài bạc còn thường xuyên say rượu, vốn dĩ muốn trực tiếp tống cổ đi xuống thôn trang nhưng lại bị ma ma bên người bà mẫu ngăn cản.
Hóa ra Vương bà tử này trước kia cũng không phải là người như thế, bà ta và trượng phu đều là người hầu của Thẩm gia, trong nội viện vốn cũng có chút mặt mũi. Tiểu tôn nhi nhà bọn họ tuổi tác cũng không khác trưởng công tử Thẩm Dục là bao, vì thế đã dùng thật nhiều quan hệ để đem tiểu ôn nhi kia đưa tới trong viện trưởng công tử làm gã sai vặt. Mặc dù cũng không cầu hài tử giống mấy ca nhi khác thân cận được với trưởng công tử, chỉ cầu ngón tay trưởng công tử ban cho vài thứ cũng đủ để hắn ta sống qua ngày.
Tính toán này của Vương gia tính cực kỳ không tồi, chỉ tiếc là hài tử kia phúc mỏng, vào viện trưởng công tử không tới một năm liền chết trẻ. Kiều Uyển không tra ra được nguyên nhân, chỉ tra được Bá phu nhân ngạo đen đủi thưởng cho nhà bọn họ mười lượng bạc, dứt khoát tống cổ cả nhà ra khỏi nội viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu tôn nhi không còn, việc trong nội viện cũng mất, người Vương gia một phát bị đánh xuống tận đáy cốc. Một nhà chắp vá tìm chút việc bên ngoài để làm, lúc không có việc liền dựa vào uống rượu để qua ngày. Con dâu Vương gia cũng vì thế mà thương tâm quá độ tổn hại thân thể, y quán nhìn qua chỉ nói lúc này khó mà có con nối dõi.
Ban đầu Vương bà tử còn không để xuống thể diện bắt nhi tử hưu thê, nhi tử kia của ta ta một ngày do say rượu mà làm hỏng việc, mắc lỗi sau, nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy sông kết liễu. Đêm đó con dâu liền ở nhà tự kết liễu theo. Từ đó Vương bà tử uống rượu bài bạc, mỗi ngày càng thêm hồ đồ mơ màng.
Kiều Uyển cũng thương cho nhà bà ta liên tiếp xảy ra chuyện không hay nhưng trong lúc làm việc uống rượu bài bạc thì thật sự vẫn không hợp quy củ, sau này bà mẫu vẫn sẽ muốn đuổi Vương bà tử từ cửa sau ra khỏi phủ.
Sau đó, Phan ma ma bên người Bá phu nhân lại đi qua, chỉ nói phu nhân thiện tâm, còn mong thiếu phu nhân nhìn mặt mũi của bà mẫu mà tha cho Vương bà tử một lần.
Kiều Uyển không có cách nào đành phải đồng ý. Nhưng không quá mấy ngày sau, nàng liền nghe nói chuyện Vương bà tử bị đuổi ra khỏi phủ. Người cùng phòng bà tử nói sau khi bà ta say rượu liền lỡ lời, trong lòng vẫn luôn hận trưởng công tử.
Lúc đó trong lòng Kiều Uyển chỉ cười nhạt, cảm thấy Bá phu nhân ham thanh danh, thủ đoạn hành sự có chút cứng nhắc, lại cảm thấy Vương bà tử kia có chút không biết tốt xấu, chỉ là bây giờ nghĩ tới, nàng không biết hài tử kia chết trẻ như thế nào nhưng nàng lại biết mùi vị của tan cửa nát nhà.
Vương bà tử sao có thể không hận đây? Dù bà ta có say đến thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn không thể quên được cái mối hận này.
Kiều Uyển hoàn hồn, nói: “Ngươi đi nói với Ngô ma ma, nếu sau này Vương bà tử bị Bá phủ đuổi đi thì tìm một chỗ sắp xếp cho bà ấy đi.”
Nói xong, Kiều Uyển cũng cảm thấy bản thân có chút nhiều chuyện, nhưng nghĩ lại, thôi thì tích đức vì hầu phủ kiếp này đi.
Thu Sơn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên thiếu nữ đang ngồi trên giường mà nhíu mày kia, lúc này mới cúi đầu lần nữa lên tiếng.
Kiều Uyển xua tay để nàng ấy đi ra ngoài.
Nằm trên giường, Kiều Uyển nhớ lại bản thân tự cao tự phụ kiếp trước, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, từ trước tới nay đều khinh thường mấy cái kỹ xảo như thế. Nhưng hôm nay, nàng chỉ có thể cẩn thận mà vụng về học mấy chuyện kia, trở thành một người khác.
Nhớ tới lời người kia khi nói về Vương bà tử, trong lòng Kiều Uyển không nhịn được nghĩ tới, chỉ cần có thể thoáng trấn an những sự thống hận cùng với đau đớn trong lòng kia thì có là chuyện gì bà cũng sẽ nguyện ý mà làm.
**
Mấy ngày sau, cung Trường Xuân vẫn không có ý muốn triệu kiến như cũ, mà phủ Tuyên Ninh Hầu đã thu được một chồng bái thiếp thật dày.
Ngày xuân hôm đó, công chúa Gia Ninh mở đầu tổ chức yến tiệc ngắm hoa, quý nữ các phủ trong kinh thành cũng tranh nhau tổ chức các yến tiệc thưởng hoa.
Bây giờ nữ quý chạm tay là bỏng nhất của Ngọc Kinh đó chính là huyện chủ Nhu An, Thái Tử Phi tương lai. Bất luận là lời đồn cung yến lần đó, tứ hôn ly kỳ hay là cùng với Thái tử, trưởng công tử phủ Khang Bình Bá đều khiến người khác không thể nào bỏ qua.
Không chỉ có các nữ lang khuê các cùng tuổi tò mò mà đến các mệnh phụ cũng không nhịn được nhớ lại khuôn mặt đẹp đẽ của nữ hài kia, muốn gặp mặt nàng trước khi nàng vào cung. Đáng tiếc phủ Tuyên Ninh Hầu từ lúc tiếp chỉ đến nay lại không có nữ quyến ra ngoài, không biết người đầu tiên mời được nàng sẽ là ai.
Lúc này trước mặt Kiều Uyển chính là một tấm bái thiếp cực kỳ đặc biệt.
“Chu phủ? Là cái Chu phủ kia sao?” Kiều Uyển có chút kinh ngạc mà nhìn về phía mẫu thân.
Tiêu thị gật đầu, cũng không quanh co lòng vòng: “Chính là Chu phủ mẫu gia của Thái tử kia.”
Từ ý trang Hoàng Hậu Chu thị, phụ thân từng là đại học sĩ một tay che trời trên điện. sau khi Từ ý trang Hoàng Hậu băng hà thì không quá mấy năm sau, Chu đại học sĩ cũng qua đời. Hiện tại đương gia của Chu phủ còn đang ở Hàn Lâm Viện xét tư lịch. ,à chuyện trong phủ nghe nói người quyết định vẫn là lão thái quân.
Kiều Uyển lần nữa suy tư lại một hồi, theo như nàng biết thì kiếp trước, Thái tử, Sở Vương và Chu gia cũng không tính là quá thân thiết. Nhất thời Kiều Uyển cũng không nghĩ ra tấm bái thiếp này của Chu gia là vì sao. Nếu vốn muốn tị hiềm với Thái tử thì sao hiện tại phải đưa tới bái thiếp này?
Tiêu thị vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường của nữ nhi nhà mình: “Loan Loan không cần nhíu mày.”
Kiều Uyển ngẩng đầu cười với mẫu thân, dứt khoát nói: “Mẫu thân, con vẫn không hiểu?”
“Hà tất phải phiền lão?” Tiêu thị nói, “Có lẽ chỉ là lão thái quân của Chu phủ muốn gặp con một lần mà thôi, bất luận thế nào thì Thái tử Điện hạ vẫn là ngoại tôn của bà ấy.”
Kiều Uyển mở thiệp ra nhìn một lần nữa, ngạc nhiên nói: “Thế mà lại giống với công chúa Gia Ninh, chỉ mời các nữ hài sao?”
Tiêu thị không nhịn được cười nói: “E là không muốn thấy chúng ta thoải mái.”
Tiêu thị buồn cười mà điểm điểm trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Con không biết cũng bình thường, chuyện này vẫn là do phụ thân con nói cho ta, trận năm đó, Chu đại học sĩ là người đứng đầu phái