Buổi sáng trong cung đột nhiên phái người tới nói muốn tuyên chỉ, Tuyên Ninh Hầu thu xếp vội vàng sai người đi gọi mấy nhi tử quay về.
Lão đại đi làm việc, lão nhị lão tam đi đọc sách, tôi tới bên ngoài không tiện nói tỉ mỉ, huống hồ ý chỉ còn chưa có hạ xuống, chỉ có thể nói với tất cả là trong nhà có việc gấp, thục giục mau chóng xin nghỉ trở về phủ.
Tiêu thị chỉ huy trên dưới phủ Tuyên Ninh Hầu vẩy nước quét nhà một lần nữa, phủ thêm lụa đỏ, bày hương án lên. Mọi người còn phải quy quy củ củ mà mặc y phục của mình chờ chỉ, hai nữ quyến trong nhà đều là người có phẩm cấp, càng phải cần trang điểm chuẩn bị kỹ càng chờ chỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi sáng khi Kiều Uyển nhận được tin tức đại não liền trống rỗng. Nhưng lúc này cũng không ai rảnh để ý tới nàng, y phục cùng trang điểm đều thúc giục vội vàng chuẩn bị.
Đại môn phủ Tuyên Ninh Hầu mở ra, ba nhi tử của Tuyên Ninh Hầu cũng đang ở đại đường chờ đợi, nữ quyến thì ở tại thiên thính.
Phụ tử bốn người nhất thời nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là lão tam Kiều Diễm lo lắng nói: “Sao trong cung lại gấp gáp như thế, có chuyện gì không tốt hay sao?”
Khuôn mặt Kiều Anh trầm trầm lắc đầu, sắc mặt Kiều Tuấn nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Kiều Liễm trừng mắt liếc lão tam một cái: “Nói bậy cái gì đó!”
Thật vất vả lắm mới chờ đến giờ lành, người Lễ Bộ tới.
Đường phố túc chỉnh, cấm quân khai đạo, trải thảm hồng mà tới phủ Tuyên Ninh Hầu. Trừ việc ý chỉ hạ quá mức đột nhiên, lễ nghĩa của Đông Cung bên kia thật ra cũng không hề thiếu hụt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tuyên Ninh Hầu sáng sớm còn răn dạy nhi tử nhưng tận đến lúc chính mắt nhìn thấy Lễ Bộ thị lang rõ ràng rành mạch mà đọc xong, tâm ông mới thả xuống.
Trong tất cả quá trình diễn ra, Kiều Uyển như lọt vào trong sương mù, đợi nàng lung lay sắp đổ mà tiếp chỉ, chờ tiễn người của Lễ Bộ đi, nàng vẫn kinh hãi như cũ cũng mà không hồi thần được.
Tuyên Ninh Hầu trở lại nội đường Thanh Thái, vẫy ra hiệu cho người hầu lui xuống, bảo mấy nhi tử tới thư phòng chờ. Lúc này ông mới bê một chén trà nhỏ nhíu mày không nói lời nào, thật lâu sau vẫn chưa uống ngụm trà nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Uyển vẫn chưa rời đi, nàng chỉ lấy xuống phát quan phục quan, ngồi im một bên.
Tiêu thị trở về phòng tháo đi phcuj quan cùng địa trang, di ra liền thấy phu nhân nhíu mày, mà nữ nhi ngồi một bên sắc mặt vẫn hoảng sợ, không nhịn được nhắc nhở: “Thiên tử tứ hôn đúng là hỉ sự, vẻ mặt này của các ngươi là cái gì thế?”
Kiều Uyển ngẩng đầu nhìn bà, gọi một tiếng: “Mẫu thân!”
Tiêu Thị thấy nữ hài nhi hốc mắt đỏ ửng nhưng cố gắng trấn định, bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu, một tay kéo nàng vào trong lồng ngực: “Thế này là sao, phụ thân con dạy dỗ con sao? Loan Loan đừng khóc….”
Kiều Liễm buông chén trà xuống, thở dài nói: “Ta làm cái gì, nói gì đó! Nhưng mà ngược lại là Loan Loan đó, con cẩn thận từ từ nói xem hôm qua ở trong cung đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này tâm tư Kiều Uyển loạn như ma, kiếp này việc tham gia Xuân Yến là đi sai rồi hay sao!
Nàng cố gắng trận định lại tâm tư, cố gắng tỉ mỉ nói chuyện từ lúc sau khi vào cung, đầu tiên đó chính là việc bắt gặp Thái tử đánh chết một tiểu thái giám….
“Con đấy!” Tiêu thị điểm lên trán nàng.
Trong lòng Kiều Uyển do dự không thôi, nói: “Phụ thân, con nhìn thấy người hành hình chính là người của Tư lễ Giám! Thái tử làm gì có quyền hạn đó, nhất định là tiểu thái giám kia đã mắc phải sai lầm gì đó.”
Kiều Liễm chỉ hỏi nàng: “Khi Thái tử gặp con thần thái và cử chỉ có khác gì so với ngày xưa hay không?”
Kiều Uyển hồi tưởng lại, nghi ngờ trong lòng đột nhiên có đáp án, bên môi cô vẽ lên một nụ cười khổ nhàn nhạt: “Hôm qua Thái tử Điện hạ gọi con là Loan Loan…. Hắn đúng là….. vốn lên gọi con là Nhu An.”
Tiêu thị nói: “Từ nhỏ con đã có quen biết với hắn, thế cũng không tính là cực kỳ khác người đâu.”
Kiều Liễm nghe thế lại nói: “Có lẽ Thái tử hôm qua cũng đã biết việc tứ hôn kia.”
Kiều Uyển nhìn về phía phụ thân, không cam lòng: “Phụ thân, vì sao lại như thế? Thái tử Điện hạ luôn không thân cận với những võ gia huân quý, bây giờ tại sao đột nhiên đồng ý việc thiên tử tứ hôn với phủ chúng ta cơ chứ. Hôm qua trừ việc hắn gọi con là Loan Loan thì cũng không hề có điều gì khác thường nữa….”
Kiều Liễm nhìn vẻ mặt không cam lòng của nữ nhi, đột nhiên hỏi: “Tại sao con lại không muốn gả vào Đông Cung?”
Kiều Uyển khựng lại một chút, trong lòng tràn đầy chua xót.
Đúng thế, Thái tử rõ ràng là người trong mộng của các thiếu nữ ở Ngọc Kinh, vì sao nàng lại không muốn gả? Nàng sớm đã quên giấc mộng khi còn thiếu nữ, đã quên nước mắt ướt gối kiếp trước khi Thái tử hoăng thệ.
Hiện tại nàng chỉ nhớ rõ việc Xuân Thủy nói với nàng rằng phủ Tuyên Ninh Hầu bị xử trảm toàn phủ, nàng chỉ nhớ rõ phủ Thành Quốc công đưa tới một tấm ngọc bội nhiễm máu!
Gả vào Đông Cung, chính là lôi kéo cả một nhà cùng nhau bước lên con thuyền lớn sẽ lật úp vào ba năm sao!
Tiêu thị nghe thấy vấn đề này, nhớ tới nữ hài nhi của Khang Bình Bá gia, có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ con với trưởng công tử nhà Khang Bình Bá….”
“Con mơ thấy năm thứ 23 Thái Hòa, Đông Cung bị phế, Thái tử hoăng thệ.” Kiều Uyển cũng đồng thời mà mở miệng nói.
Chiếc chén ngọc nhỏ màu đen tuyền bị Tuyên Ninh Hầu hất rơi xuống mặt đất, ánh mắt của ông cũng trợn tròn lên: “Loan Loan, im miệng!”
Tiêu thị cũng hoảng sợ, bà xoa xoa tay phu quân, lại nhỏ giọng nói với nữ nhi: “Loan Loan nói chuyện nhất định phải thật cẩn thận.”
Kiều Uyển tiến lên một bước, cầm tay phụ thân, sự sầu lo hai đời đồng thời dâng lên trong lòng: “Phụ thân, con sợ!”
Kiều Liễm biết rõ tính tình của nữ nhi, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện đại nghịch bất đạo đến thế này để qua loa lấy lệ. Ông than nhẹ một tiếng, cũng không an ủi nữ nhi, chỉ trầm giọng mà nói: “Loan Loan, từ nhỏ tới lớn con lớn lên được chăm sóc cẩn thận nhưng vi phụ tự nhận có dạy dỗ con biện thị phi, minh lý lẽ. Bây giờ thánh chỉ tứ hôn cũng đã hạ xuống, con không còn là một khuê trung được chiều chuộng nữa, tương lai con phải vào Đông Cung, phải phụ tá Thái tử đăng cơ….”
“Nhưng mà phụ thân…..”
Kiều Liễm lại không cho nàng mở miệng, nói tiếp: “Thái hậu nương nương sau khi vào cung thì hầu phủ vẫn luôn hành sự một cách khiêm tốn, chỉ sợ rơi xuống danh ngoại thích loạn chính. Để nữ nhi gia vào cung làm sao có thể so được với việc lúc nào cũng có thể vui vẻ thoải mái mà gặp gỡ? Nhưng ván đã đóng thuyền, bây giờ tiếp tục khóc lóc nỉ non như thế thì có tác dụng gì đây?”
“Phụ thân, nữ nhi bất hiếu….” trong mắt Kiều Uyển rưng rưng.
Tuyên Ninh Hầu thấy nữ nhi như thế, sự lo lắng không yên cũng đặt nàng trong lòng, nhưng ông vẫn kiên quyết mà nói: “Loan Loan, không cần suy nghĩ quá nhiều! Sự thành do người, con chắc chắn có thể giống như cô tổ mẫu của con, mỗi bước đi đều ổn định vững chắc! Phụ mẫu cũng không muốn mượn thanh vân oán này, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhớ rõ không đạp đổ gia phong, không ô nhục cửa lớn!”
Nước mắt Kiều Uyển dừng lại, nàng cảm nhận được phụ thân đang nắm lại lấy tay nàng.
Đôi tay kia có một lớp chai sạn thật dày, đó chính là gió sương cùng đao kiếm biên ải mài mà ra.
Tổ tiên phủ Tuyên Ninh Hầu phò tá Cao Tổ khởi binh, sua đó trấn thủ biên quan, sau khi Kiều Thái hậu vào cung thì Kiều phủ ân phong lại không cao, chỉ vì tiên đến còn cần dùng tới Kiều lão tướng quân.
Kiều Liễm từng phò tá tổ phụ đánh lui Bắc Nhung, cũng từng một mình trấn thủ một phương, Nhưng ngoại thích của võ tướng khến thiên tử cuối cùng cũng không hề cảm thấy yên tâm. Đến đại ca của Kiều Uyển là Kiều Anh, chỉ có thể vào cung làm Ngự tiền thị vệ.
Kiều Uyển biết chí hướng của phụ mẫu, biết mấy thế hệ Kiều gia đều giống với Cao tổ muốn khôi phục tiền chiều lấy lại sáu châu, đó mới chính là thanh vân chí của phủ Tuyên Ninh Hầu!
Nghĩ thế, tâm trạng lo sợ cùng nghi hoặc của nàng dần lắng xuống. bất kể kiếp này mọi chuyện có biến hóa