Phủ Dụ Quốc công cách phủ Cảnh Dương Quận vương không xa. Trong thành Trường An, phủ đệ nhà quan và gia tộc huân quý chủ yếu ở phía đông bắc hoàng thành, mà phủ Dụ Quốc công và phủ Cảnh Dương Quận vương lại cùng ở trên phố Thắng Nghiệp, ngồi xe ngựa hai khắc là đến.
Xe ngựa đỉnh tròn treo rèm màu vàng từ phủ Cảnh Dương Quận vương đi ra, lộc cộc lăn bánh trên đường.
Hôm nay thời tiết tốt, mặt trời đã mọc từ sớm, thời tiết ấm hơn hai ngày trước một chút, cũng may Kỷ Du mặc váy mỏng nên không cảm thấy oi bức, nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, mành xe vén một nửa, làn gió ấm thổi vào lướt qua khuôn mặt, thoải mái dễ chịu. Có điều sự thoải mái dễ chịu này chỉ giới hạn ở trên thân thể, còn trong lòng nàng lại không phải như vậy.
Hôm nay Kỷ Tuyên không cưỡi ngựa mà ngồi xe cùng nàng, lúc này đang ngồi dưạ vào vách sau của buồng xe.
Bởi vì khi nãy ở Thiều Quang viện đã lỗ mãng đánh Kỷ Tuyên một cái nên Kỷ Du có chút không yên lòng. Tuy Kỷ Tuyên không nói gì nhưng nàng luôn cảm thấy chàng tựa như tức giận. Dọc đường đi, Kỷ Du muốn nói chuyện với chàng nhưng lại không dám, thỉnh thoảng nhìn trộm sắc mặt chàng, chỉ thấy mặt chàng hơi cứng ngắc căng thẳng, không còn là dáng vẻ dịu dàng lúc trước nữa, lúc này khóe mắt nàng lại liếc một cái, quả nhiên sắc mặt chàng vẫn nặng nề, đến bây giờ cũng không có trở lại bình thường.
Nàng chán nản thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, trong lòng thở than đau khổ, tự cảm thấy mình đúng là đứa ngốc. Khó khăn lắm tính tình ca ca mới chuyển tốt được vài ngày, vậy mà nàng lập tức dám đắc ý vênh váo, rút lông trên đầu hổ, có thể không xảy ra chuyện xấu sao?
Kỷ Du không biết biểu hiện lúc này của nàng đều lọt vào mắt Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên vẫn giữ nguyên tư thế khi mới lên xe, chỉ hơi dời ánh mắt sang người nàng.
Tiểu cô nương buồn bã ỉu xìu gục đầu xuống, hàng mi dài đen nhánh in bóng lên gương mặt, thỉnh thoảng run một cái, cánh môi đỏ thắm mím chặt, khóe miệng hơi ép xuống, vừa nhìn đã biết là tâm trạng mất mát khó chịu.
Ánh mắt chàng bỗng dịu lại: “Yểu Yểu làm sao vậy?”
Kỷ Du đột nhiên dùng sức ngẩng đầu, đôi mắt hơi trợn to, hiển nhiên rất kinh ngạc. Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng nàng càng nhiều hơn là vui mừng, ánh mắt chán nản khi nãy giờ này đã lóe lên tia sáng: “Huynh không tức giận nữa?”
Tức giận? Kỷ Tuyên nhíu mày, ánh mắt nặng nề chợt biến mất: “Muội cho là ta đang tức giận?”
“Không thì sao?” Kỷ Du nghi ngờ: “Mặt huynh vẫn luôn… Như này này ――” nàng dùng cả hai tay nâng lên cằm nhỏ của mình, nghiêm túc diễn tả lại nét mặt khi nãy của Kỷ Tuyên, hàng mày cong cong tinh tế nhíu lại, môi đỏ mím thành một đường, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt, ánh mắt trống rỗng nhìn mành xe, ngay cả lông mi cũng không run một chút nào, thoạt nhìn giống như tượng gỗ không có linh hồn.
Kỷ Tuyên rũ mắt, bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười của chàng khó có được sự trong sáng vui sướng, từ trong xe truyền ra ngoài, ngay cả phu xe nghe được cũng giật mình không thôi.
Quả thật Kỷ Du bị chàng làm cho choáng váng, nhìn chàng giống như đang xem ảo thuật, trong lòng ngạc nhiên vạn phần ――
Ca ca bị làm sao vậy?
Vui giận thất thường, tâm trạng không ổn định, sợ quá đi.
Bị Kỷ Du dùng ánh mắt nhìn người bệnh nhìn chằm chằm, Kỷ Tuyên có chút lúng túng điều chỉnh nét mặt, thu lại tiếng cười, có điều ở khóe mắt vẫn dư lại chút ý cười nhàn nhạt.
“Ta không tức giận.” Kỷ Tuyên ho khan một tiếng, chủ động giải thích. Nói là giải thích, nhưng thật ra cũng chỉ là nói cho có lệ, còn vì sao khi nãy chàng không vui thì chàng sẽ không nói cho nàng, cũng không thể nói cho nàng.
Nếu chàng nói ra thì mới có thể thật sự dọa đến nàng.
Cũng may Kỷ Du rất biết điều, biết Kỷ Tuyên không tức giận thì nàng lập tức yên lòng, cũng không hỏi nhiều, ngược lại càng tò mò chàng vừa mới cao giọng cười to, luôn cảm thấy đó không phải là phong cách của ca ca nhà nàng, hơi có chút không quen.
Kỷ Du mang theo tâm trạng ngạc nhiên nghi ngờ tới phủ Dụ Quốc công.
Hôm nay là sinh thần hai mươi tuổi của Nhị công tử phủ Dụ Quốc công Mạnh Thiệu Đình, cũng là lễ cập quan. Trước cửa phủ Dụ Quốc công đều là lễ vật do tân khách mang tới.
Mạnh Thiệu Đình cũng giống Kỷ Tuyên, đều làm việc trong mười sáu vệ ở kinh thành, hắn thuộc Kim Ngô vệ còn Kỷ Tuyên quản lý Kim Linh vệ, quan hệ của hai người từ trước đến nay không tệ. Tính tình Kỷ Tuyên lạnh nhạt, không thích giao thiệp với người khác, cũng không có mấy bằng hữu thân thiết, Mạnh Thiệu Đình ngược lại là một trong số ít đó. Bởi vì có một tầng quan này với Kỷ Tuyên nên kiếp trước Kỷ Du cũng thân quen với Mạnh Thiệu Đình hơn những người khác, nàng còn gọi hắn một tiếng Mạnh Nhị ca.
Quan lễ tiến hành ở tiền sảnh, theo quy chế lễ nghi trong các nhà quyền quý ở kinh thành thì nữ quyến không thể dự lễ, thế nên sau khi xe ngựa của Cảnh Dương Quận vương phủ được nghênh đón vào phủ, Kỷ Du giao quà mừng cập quan mình đã chuẩn bị cho Kỷ Tuyên, nhờ chàng thay mặt đưa cho Mạnh Thiệu Đình, sau đó hai người tách ra.
Cũng giống các khách nữ khác, Kỷ Du được mời đến Yên Tụy viên của Dụ Quốc công phủ. Nơi đó chuyên bày tiệc cho nữ quyến. Yên Tụy viên rất lớn, chia làm hai phần, bên ngoài vườn là các mệnh phụ phu nhân, còn bên trong là các cô nương.
Trước tiên Kỷ Du ở bên ngoài vườn một lát, sau khi chào hỏi hết các trưởng bối có quen biết mới