Sau bàn đọc sách nhô ra một cái đầu nhỏ, nét mặt tiểu cô nương luống cuống, hoảng hốt nhìn chàng.
Kỷ Tuyên đột nhiên ngơ ngẩn, ngay sau đó chàng bước nhanh đến, nhìn thấy ngăn bàn mở toang cùng quyển sách bìa xanh rơi trên mặt đất thì bàn tay trong ống tay áo run lên, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Thấy biểu cảm của chàng đột nhiên thay đổi, trong lòng Kỷ Du hơi sợ hãi, theo bản năng lùi ra bên ngoài, khẽ gọi chàng: “Ca ca…”
Kỷ Tuyên nhìn cũng không nhìn nàng, không nói một lời mà cúi người xuống cất hết đồ đạc bị lục lọi vào trong ngăn, động tác của chàng cẩn thận tỉ mỉ, không nhanh không chậm, sau cùng mới nhặt cuốn sổ ghi chép kia lên rồi nắm chặt trong tay.
Chàng cúi đầu cụp mắt, chuyên chú với đống đồ lộn xộn kia mà không có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, nhưng nhìn vào con ngươi đen như mực của chàng, Kỷ Du không biết vì sao lại càng cảm thấy lo lắng không yên, mơ hồ cảm thấy đây tựa như là bình yên trước cơn sóng dữ.
“Ca ca, muội…”
Nàng khó khăn mở miệng, âm thanh nho nhỏ chưa thoát hết ra ngoài đã bị giọng nói lạnh như băng của Kỷ Tuyên đánh gãy ――
“Ra ngoài.”
Chàng vẫn cúi đầu, nặng nề nói ra hai chữ, nghe không ra một chút tình cảm nào.
Kỷ Du khẩn trương nắm chặt tay, lại không di chuyển mà liều chết giải thích: “Ca ca, muội không phải cố ý lục lọi đồ của huynh, chỉ là muội nhìn thấy ――”
“Đi ra ngoài!” Một tiếng này đột nhiên nâng cao, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, Kỷ Du gần như có thể nghe ra sự tức giận trong đó.
Kỷ Du luống cuống: “Ca ca, huynh nghe muội nói, muội chỉ tò mò thôi, mấy thứ đó là của muội, vì sao lại ở ――”
“Ta bảo muội đi ra ngoài!”
Kỷ Tuyên đứng lên, trong tay vẫn nắm chặt cuốn sổ ghi chép nhưng lại vẫn như cũ không nhìn nàng, cuối cùng chàng giận giữ thét lên những lời này.
Kỷ Du đột nhiên ngưng bặt, cổ không chịu khống chế mà rụt lại một chút. Tiếng thét này của chàng đã dọa nàng sợ.
Nàng đứng im một lúc lâu, chàng từ đầu đến cuối không xoay người, bầu không khí trong phòng đình trệ khác thường.
Ca ca chưa từng hung dữ như vậy. Cho dù là kiếp trước cũng chưa bao giờ có.
Xong rồi.
Lần này ca ca thật sự nổi giận, còn nổi giận khủng khiếp.
Kỷ Du nhìn bóng lưng chàng, trong lòng nghẹn muốn chết. Nàng đã không còn lòng dạ nào tò mò trong sổ ghi chép đó có cái gì, cũng không có hơi sức để ý vì sao ca ca giữ lại những thứ nàng đã vứt đi mà chỉ còn lại vạn phần hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Nàng nhìn thoáng qua khay bánh dày hoa đặt ở góc bàn, bất đắc dĩ cúi đầu, lặng im không tiếng động rời khỏi phòng.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa phòng đóng lại.
Trong phòng yên lặng giống như không có người ở bên trong. Một lúc lâu Kỷ Tuyên mới xoay người, ánh mắt chàng dừng trên cửa phòng, ngơ ngác đứng nhìn một lúc. Bàn tay siết chặt cuốn sổ ghi chép đến mức nóng lên, chàng cụp mắt nhìn một cái, ngay sau đó đi đến ghế ngồi xuống rồi ném sổ ghi chép trong tay lên bàn.
Nhưng không đến một cái chớp mắt chàng lại cầm lấy, mở bìa lót ra, bên trên có hai hàng chữ nhỏ. Nói là hai hàng nhưng thật ra chỉ có bốn chữ. Nét bút ở hàng đầu tiên đã hơi cũ, là hai chữ “A Du”. Hàng thứ hai chính là hai chữ “Yểu Yểu” mới thêm vào không lâu.
Tay chàng nhẹ nhàng di chuyển, ngón tay lộ rõ khớp xương mò mẫm mấy chữ kia, vuốt ve qua lại rồi từ từ lật trang bên.
Trên trang giấy là hình ảnh tiểu cô nương chải hai búi tóc, mi mắt mũi môi hiện lên rõ ràng sinh động, không nghi ngờ gì chính là Kỷ Du.
Bên dưới bức tranh là dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng ―― ngày mùng hai tháng tám năm Càn Nguyên thứ mười chín. Trừ cái này ra thì còn có mấy dòng chữ nhỏ ghi lại chuyện ngày hôm đó Kỷ Du hứng thú trèo lên cây hoa quế trong vườn.
Kỷ Tuyên ngơ ngẩn nhìn hồi lâu, ngón tay di chuyển theo từng đường nét trên gương mặt xinh xắn của bé gái, khẽ khàng vuốt ve, lại giở thêm một tờ, phía dưới ghi là ngày mùng sáu tháng tám.
Chàng giở một mạch những tờ đằng sau, đến cuối cùng, trên bức tranh lại là dáng vẻ Kỷ Du say rượu, thời gian là ngày hai mươi tư tháng ba năm Càn Nguyên thứ hai mươi mốt, chính là ngày hôm qua.
Kỷ Tuyên gục đầu, vầng trán chạm vào bức tranh kia, đôi tay mơ hồ run rẩy.
Nàng nhất định không nhìn thấy cái này, nhất định không thấy, nếu không sẽ không phải là phản ứng như vậy.
Nếu nàng nhìn thấy thì nhất định sẽ phát hiện ra tâm tư xấu xa của chàng, nhất định sẽ xem chàng như kẻ điên có ý muốn đáng sợ với muội muội ruột, nhất định sẽ chán ghét chàng, bài xích chàng, sợ hãi chàng, nói không chừng sẽ còn tức giận đến khóc, nhưng mới vừa rồi nàng không có những phản ứng đó, cho nên nàng không nhìn thấy.
Đúng, nàng không nhìn thấy…
Trong lòng chàng lặp đi lặp lại những lời này, hoàn toàn không dám nghĩ tới một khả năng khác. Chàng sợ hãi, bực bội, lại may mắn, may mắn vì chàng đi vào kịp thời, không để cho nàng có cơ hội mở cuốn sổ ghi chép ra.
Còn mấy thứ đồ chơi cũ trong ngăn bàn kia…
Kỷ Tuyên ngẩng đầu, tầm mắt dời đến ngăn bàn đã đóng chặt, nhíu mày.
“Cốc cốc cốc ――” Lúc này tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Người đi vào là Hàn Nghiệp. Vừa nãy hắn ở bên ngoài nhìn thấy Kỷ Du, bây giờ mới vào phòng.
Kỷ Tuyên nghe xong lời hắn nói, bỗng chốc đứng dậy: “Nàng khóc?”
“Đúng ạ, Tam cô nương đứng im ở hành lang, cũng không biết là làm sao, nô tài đi tới nhìn thử thì thấy hai mắt cô ấy đỏ ửng ngập nước, sau đó không nói lời nào đã lập tức chạy đi một mình, nô tài vội bảo Tiểu Chi đi cùng rồi tới bẩm báo Quận vương.”
Hàn Nghiệp vừa dứt lời, Kỷ Tuyên đã bước ra