Giờ lên đèn, Kỷ Du vừa ăn xong cơm tối thì Tuyết Ương lập tức vào phòng. Nàng tới bẩm báo ẩn tình và tiến triển mới nhất của chuyện xấu trong phủ.
Vẻ mặt Tuyết Ương tràn đầy phẫn nộ, lúc nói chuyện giọng điệu cũng có chút tức giận, ngược lại Kỷ Du bình tĩnh nghe nàng nói, có điều sau khi nghe xong cũng không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu ――
“Kỷ Hạm này thật đúng là có phong phạm chủ mẫu!”
“Còn không phải sao!” Tuyết Ương lắc đầu, lộ ra vẻ khinh thường: “Theo nô tỳ thấy chuyện này tám phần là Thẩm thị dạy, mặc dù Tiểu Sam không nói rõ nhưng nô tỳ nghe chính là ý tứ như vậy, muốn lấy được loại thuốc đó cũng không phải dễ, bọn họ cũng thật to gan, ngay cả thế tử Hầu phủ mà cũng dám chụp mũ, đây còn chưa tính, lại còn dám lấy cô nương ra lợi dụng, nếu không phải lấy danh nghĩa của người gửi thư đi thì Tống thế tử có thể mắc mưu sao?”
Tuyết Ương vừa nói vừa tức giận không thôi, sắc mặt Kỷ Du lại đột nhiên thay đổi: “Ngươi vừa nói bọn họ dùng danh nghĩa của ta để gửi thư cho Tống Ngôn Thâm, gửi đi chính là thư, chứ không phải lời nhắn? Chuyện này có thể chắc chắn?”
“Thiên chân vạn xác, đúng là một lá thư,” Tuyết Ương quả quyết nói: “Nha hoàn Xuân Hoa nhóm lửa ở phòng bếp lớn và Tiểu Sam là đồng hương, các nàng xưa nay thân thiết, nô tỳ bảo Tiểu Sam đi dò hỏi, cho không ít tiền bạc, lại còn có thân phận của cô nương ở trên tạo áp lực, chắc hẳn hai tiểu nha đầu đó không dám lừa người, nghe nói nha đầu đi gửi thư và Tiểu Sam có quan hệ không tồi, nàng tự tay làm chuyện này, là nghe theo lời căn dặn của Đại cô nương, ai biết được sau đó người đến Thanh Tiêu cư lại biến thành Nhị cô nương!”
Tuyết Ương nói rất cẩn thận, Kỷ Du nghe vậy thì gật đầu, cũng đồng ý với lời Tuyết Ương nói, sắc mặt nàng lại trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Tuyết Ương nhìn ra, vội hỏi: “Cô nương nghĩ tới điều gì?”
“Nếu việc này là thật, vậy có lẽ trong viện chúng ta có kẻ gian.” Kỷ Du nói: “Tống Ngôn Thâm rất quen thuộc chữ viết của ta, trước đây hắn còn dạy ta luyện chữ, lá thư mà Kỷ Thường cho người gửi tới chắc chắn đã bị đụng tay đụng chân, nếu không Tống Ngôn Thâm không thể không nhận ra, ta đoán lá thư đó đã mô phỏng chữ ta, nhưng Kỷ Thường không có bản lĩnh này, Kỷ Hạm cũng không có, nghĩ thế này, rất có thể là mang bút tích của ta ra ngoài tìm người mô phỏng.”
“Ôi trời,” Tuyết Ương vỗ trán: “Cô nương nói phải, nô tỳ cũng không nghĩ tới, trong Lan Hinh viện sao có thể có chữ viết của cô nương chứ, chắc chắn là bọn họ trộm!”
Kỷ Du gật đầu: “Chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến người trong viện chúng ta, ngươi tập hợp tất cả nha hoàn lại một chỗ, nghiêm khắc tra hỏi, có lẽ sẽ sớm biết,” nói tới đây, sắc mặt nàng ngưng lại một chút rồi mới nói: “Tuyết Uơng, chuyện này không lớn không nhỏ, chuyện đã như vậy, tuy nói không thể xoay chuyển cái gì nhưng trong phòng có một con chuột bẩn thỉu thì dù sao cũng khiến người sợ hãi, vẫn nên xử lý sạch sẽ, việc này giao cho ngươi, điều tra xong thì báo cho Đổng ma ma để bà ấy giải quyết.”
Tuyết Ương lập tức vâng lời.
Kỷ Du vẫn chưa cho nàng ra ngoài, lại hỏi tình hình ở Thiều Quang viện, biết được mấy ngày nay Kỷ Tuyên đã đến An Lăng Hầu phủ hai lần, có vẻ rất coi trọng chuyện này.
Kỷ Du nghe xong thì không nói gì, im lặng suy nghĩ một lát rồi phất tay cho Tuyết Ương đi ra.
Sau khi ra ngoài, Tuyết Ương lập tức gọi Sương Thanh đến, hai người triệu tập tất cả nô tỳ của Linh Miểu uyển vào một chỗ, không bao lâu đã điều tra ra.
Phạm lỗi chính là tiểu nha đầu Tú Nhi mới được điều đến Linh Miểu uyển nửa năm, ban đầu làm việc ở phòng giặt. Lại nói, Tú Nhi này không phải là người mưu mô nham hiểm, trên thực tế nàng chính là một tiểu nha đầu đơn thuần, lần này là bị người ta lừa gạt.
Tuyết Ương mới nói mấy câu độc ác thì Tú Nhi đã lập tức khóc lóc quỳ xuống nhận tội, khai báo đầu đuôi câu chuyện rõ ràng.
Thì ra lúc Tú Nhi làm việc ở phòng giặt có quan hệ rất tốt với một nha hoàn tên A Thảo, trong nhà A Thảo có một đệ đệ, hiện giờ đang đọc sách ở trường tư thục, sau khi Tú Nhi được điều đến Linh Miểu uyển thì phụ trách quét dọn thư phòng, không lâu trước đây A Thảo tới tìm nàng, nói là nghe nói Tam cô nương viết chữ rất đẹp, muốn lúc Tú Nhi quét dọn phòng thì lấy cho nàng ta mấy tờ giấy viết bỏ đi, nàng ta có thể mang về cho đệ đệ học tập. Đây vốn không phải là chuyện gì to tát, Tú Nhi cũng không nghĩ nhiều, lúc thu dọn giấy bỏ đi trong thư phòng thì tiện tay giữ lại cho nàng ta hai tờ, mãi đến lúc này nghe Tuyết Ương nói xong mới đột nhiên phản ứng kịp.
Tuyết Ương bẩm báo chuyện này cho Kỷ Du, Kỷ Du thở dài một hơi, bảo nàng nói với Đổng ma ma có thể xử nhẹ Tú Nhi, thế nhưng A Thảo thì phải đuổi khỏi phủ.
Chuyện này cứ thế trôi qua, hiện giờ Kỷ Du quan tâm nhất chính là cuối cùng Kỷ Tuyên sẽ xử lý