Mùng bảy tháng bảy chính là ngày hội Khất Xảo của nữ nhi, không khí lễ hội trong thành Trường An còn nồng đậm hơn mấy ngày trước, ban ngày có yến tiệc, ban đêm sẽ bái Chức Nữ dưới trăng, đúng là dịp các cô nương được vui vẻ thỏa thích.
Hôm nay trong cung rất náo nhiệt, nữ nhân trong cung cũng ăn tết như nữ tử dân gian, ngày này mỗi năm, trong cung đều cố ý sắp xếp các hoạt động để chào đón, thông thường sẽ mời các gánh hát vào cung diễn hí khúc, đốt pháo bông, tiệc rượu càng không thể thiếu. Người tham gia ngoại trừ phi tần hậu cung, công chúa thì còn có một vài thế gia mệnh phụ dẫn theo khuê nữ trong nhà, những người được mời vào cung đều do phi tần phụ trách tổ chức ngày hội Khất Xảo năm đó quyết định, bởi vì liên quan đến Tích Phi nên năm nào Kỷ Du cũng được mời, mà năm nay người được Hoàng Thượng chỉ đích danh để tổ chức lại là Tích Phi, thế nên Kỷ Du đương nhiên nhận được thiệp.
Nhưng hiện giờ Kỷ Du nào có tâm tư ăn tết? Từ hôm qua nàng vẫn luôn rúc ở Linh Miểu uyển, một bước cũng chưa bước ra, trong cung đưa thiệp tới, nàng không liếc mắt một cái mà đã bảo Tuyết Ương tùy tiện lấy một cái cớ để trả về. Dù sao Tích phi là dì ruột của nàng, sẽ không bởi vì chuyện này mà không vui với nàng.
Trong đầu Kỷ Du hiện đi hiện lại chuyện xảy ra ở hồ Mỹ Pha. Hôm qua khi nàng trở về, hai mắt đỏ ửng còn vương nước mắt, bộ dạng rất chật vật làm mấy người Tuyết Ương sợ hãi. Kỷ Thấm ở lại Linh Miểu uyển cùng nàng một lúc lâu, cuối cùng nàng phải bảo Tuyết Ương đưa cô bé về.
Kỷ Du không nói với bất kỳ ai chuyện Kỷ Tuyên đã làm với nàng, tuy Tuyết Ương lo lắng sốt ruột tìm cả Đổng ma ma tới nhưng cũng không thể làm nàng nhả ra một chữ.
Trải qua một đêm trằn trọc khó ngủ, tâm trạng Kỷ Du từ lúc ban đầu vạn phần kinh hãi đã bình tĩnh hơn một chút, lúc trước không dám nghĩ nhiều, hiện giờ cũng ép mình phải suy nghĩ. Từ kiếp trước cho tới kiếp này, Kỷ Tuyên, Đoạn Thù… Tất cả những thứ này đều quay mòng mòng trong đầu nàng.
Nàng để tất cả những điều mình có thể nghĩ tới dù là những việc nhỏ không đáng kể vào chung một chỗ, nhớ đi nhớ lại những manh mối đã từng xem nhẹ, thậm chí ngay cả giả thiết không dám nghĩ cũng thầm chấp nhận, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ thông, tựa như luôn có một vài điểm không đúng.
Nàng u mê không hiểu, làm thế nào cũng không nghĩ ra cuối cùng là sai ở đâu.
Nếu Kỷ Tuyên cũng sống lại như nàng, vậy chàng biết được Đoạn Thù, biết lời nói kiếp trước của nàng thì cũng không có gì kỳ lạ, dường như cũng có thể hiểu được một vài thay đổi lúc trước của chàng, ví dụ như chuyện xử lý hậu trạch, bởi vì chàng đã nhìn thấy bộ mặt thật của những người đó nên đời này mới xử lý nhanh gọn như vậy ư? Còn có Tống Ngôn Thâm, bởi vì chàng đã sớm biết việc làm của Tống Ngôn Thâm nên mới vui vẻ đồng ý khi nàng nói ra chuyện từ hôn?
Nhưng nếu là như vậy, thái độ của chàng đối với Đoạn Thù lại không đúng, nếu nói người hại nàng ở kiếp trước là Đoạn Thù, thế nên đời này chàng mới có ác cảm khi nàng tiếp xúc với Đoạn Thù thì có thể hiểu được, nhưng Kỷ Du hiển nhiên biết không phải là nguyên nhân này, nàng nghĩ đến biểu cảm khi đó của Kỷ Tuyên, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu ――
Chẳng lẽ ca ca thật sự nổi lên tâm tư đó với nàng sao?
Đây vốn là đáp án nàng không dám đối mặt nhất, nhưng hiện giờ lại không thể không nghĩ tới phương diện này. Sự việc quá rối loạn, nàng nhất thiết phải suy nghĩ kỹ càng.
Nếu ca ca có suy nghĩ như vậy với nàng, vậy thì bắt đầu từ khi nào? Đời trước hay là đời này? Nếu là đời trước, vậy vì sao kiếp trước nàng không hề cảm nhận được, mà chàng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, trái lại chủ động thay đổi hôn sự cho nàng, nàng có thể gả cho Đoạn Thù, chàng chính là người có nhiều đóng góp nhất.
Còn đời này, nàng sống lại đến nay mới có mấy tháng, tuy thân thiết với chàng hơn nhưng cũng không bám chàng, nàng giữ vững phép tắc lễ nghi giữa huynh muội, mà chàng cũng như vậy, cho dù ngẫu nhiên thân mật một chút thì cũng không có khác huynh muội nhà người ta, sao có thể khiến chàng nổi lên tâm tư vượt quá giới hạn chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu Kỷ Du vẫn là một mớ bòng bong, ánh mắt hôm qua của Kỷ Tuyên lại lặp đi lặp lại trong đầu nàng, cảm giác nóng rực trên môi dường như cũng bắt đầu trở lại, trong miệng giống như còn lưu lại hơi thở của chàng, luôn luôn nhắc nhở nàng rằng ca ca ruột của nàng đã công thành đoạt đất trên môi nàng như thế nào.
Rõ ràng là chàng nổi điên nhưng giờ nàng lại phải chịu đựng loại nhục nhã khó nói thành lời này.
Cảm giác này cực kỳ giày vò người, Kỷ Du khó mà chịu đựng.
Nàng đã từng hoảng sợ, đã từng tức giận, đã từng hoang mang không hiểu gì, hiện giờ trong lòng nàng vẫn có những tâm trạng này, nhưng lại có thêm một nỗi tức giận dâng đến tận cùng.
Rõ ràng chàng là huynh trưởng của nàng, là người nàng tin tưởng ỷ lại nhất, thế nhưng có một ngày lại bất ngờ thay hình đổi dạng. Chàng đã huỷ hoại tất cả mọi thứ, từ cuộc sống bình yên của nàng sau khi sống lại cho đến tình cảm huynh muội mà nàng cẩn thận chở che… Tất cả đều bị chàng phá hủy hoàn toàn.
Hơn nữa từ sau hôm qua, đầu sỏ hại nàng thành như vậy cũng không xuất hiện trước mặt nàng.
Chàng