Đương nhiên là Kỷ Du không muốn làm Thái tử phi, thế cho nên Kỷ Tuyên cũng không có gì phải lo lắng.
Không đến mấy ngày, Kỷ Tuyên lập tức đi vào cung một chuyến, đến điện Thanh Tư của Tích Phi nương nương sau đó lại đến Đông cung gặp Thái tử điện hạ.
Lúc này lời đồn đại ở bên ngoài vẫn bay lả tả nhưng trái lại Kỷ Du không hề nghĩ nhiều.
Mùng mười tháng tư, phụ thân của Binh bộ Thượng thư Thiệu Diên mừng thọ, trước đó Quận vương phủ đã nhận được thiệp mời. Lúc trước Kỷ Tuyên và Thiệu Diên từng làm việc cùng nhau, cũng coi như có hai phần tình cảm, vì thế lập tức bảo quản sự chuẩn bị thọ lễ, ngày hôm nay chàng đích thân tới Thiệu phủ.
Thiệu gia là thế gia kinh thành, lúc trước Thiệu lão gia tử chính là thái phó, hôm nay ông ấy mừng thọ, đương nhiên không ít quan lớn và các quý nhân đến Thiệu phủ chúc mừng, Thành Quốc công Đoạn Tuấn cũng trong số đó, hơn nữa trong tiệc rượu còn trùng hợp ngồi cùng bàn với Kỷ Tuyên.
Bàn này của bọn họ đều là hoàng thất và các nhà công tước. Bát hoàng tử mới được phong làm Tĩnh Vương cũng ngồi ở đây, từ trước đến nay hắn thân thiết với Thái tử, bởi vì một tầng quan hệ này nên cũng quen thân với Kỷ Tuyên, trước kia còn từng cưỡi ngựa, uống rượu với nhau. Lúc này hắn ngồi bên cạnh Kỷ Tuyên, Đoạn Tuấn ngồi cách bọn họ mấy người.
Nam nhân trên bàn tiệc luôn không tránh được việc nâng ly cụng chén. Vài chén rượu xuống bụng, người không thân cũng có thể nhanh chóng biến thành bằng hữu, còn chưa đến nửa khắc đồng hồ là đã có thể hâm nóng bầu không khí.
Hiện nay trên bàn tiệc đúng là như vậy. Trong một đám khách khứa đang ngồi đây thì chỉ có Đoạn Tuấn là ngoại phóng nhiều năm. Ông mới trở về kinh thành không lâu nên chưa hiểu rõ đồng liêu trong triều lắm, trái lại tiệc mừng thọ này là một cơ hội tốt, nhưng giờ phút này Đoạn Tuấn lại không có tâm tư gì, chỉ vì Kỷ Tuyên cũng ở đây. Vừa nhìn thấy Kỷ Tuyên thì ông lập tức nhớ tới người ở am Sùng Loan.
Nhưng từ lúc bắt đầu ngồi xuống, Kỷ Tuyên từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Đoạn Tuấn lấy một cái, nhưng cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ. Ở trong mắt người ngoài, chàng vốn là người lạnh lùng ít nói, trên bàn này chỉ có Tĩnh Vương và hai vị tiểu Hầu gia có quen biết là nói chuyện với chàng mà thôi, những người khác chỉ lúc kính rượu mới dám mở miệng. Cũng may Tĩnh Vương tính tình cởi mở, làm người lại hiền lành, dường như không có dáng vẻ thân vương, rất dễ khuấy động bầu không khí, vì thế trên bàn tiệc cũng không tẻ ngắt.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu không lâu thì chủ nhà tới mời rượu, Binh bộ Thượng thư Thiệu Diên đích thân tới bàn này, lần lượt mời rượu các vị khách. Uống hết một vòng, trên bàn lại thêm đồ ăn, trong đó có một món là chè hạnh nhân, chính là món ăn phổ biến nhất kinh thành vào lúc này. Thiệu Diên khách sáo bảo người hầu chia thức ăn cho khách, đặc biệt nhắc tới đây là chè hạnh nhân, mời các vị khách thưởng thức.
Mọi người lần lượt nếm thử, tất cả đều khen ngon, chỉ có Kỷ Tuyên và Đoạn Tuấn là không động vào bát chè hạnh nhân trước mặt.
Tĩnh Vương ăn xong bát của mình, chưa đã thèm nên hết sức tự nhiên chuyển bát chè hạnh nhân của Kỷ Tuyên đến trước mặt mình, không chút khách sáo nói: “Dung Tu, trong này có hạnh nhân, ngươi không ăn được, bản vương không khách sáo đâu nhé!”
Thiệu Diên nghe vậy thì kinh ngạc: “Ồ, Cảnh Dương Quận vương không ăn được hạnh nhân sao?”
Kỷ Tuyên còn chưa tiếp lời, trái lại Tĩnh Vương đang ăn ngấu nghiến lại tranh thủ đáp: “Đúng vậy, đây là bệnh cũ của Dung Tu, hắn chỉ cần ăn một chút hạnh nhân, bạch quả là cả người sẽ lập tức nổi mẩn đỏ, rất dọa người! Lúc trước có một lần uống rượu với hắn, hắn ăn một miếng bánh hạnh nhân xong thì lập tức phát ban, Tứ ca ta cũng bị hắn dọa, còn tưởng rằng ai hạ độc chứ!”
Hắn vừa nói ra lời này, khách khứa đang ngồi trên bàn đều có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ai hỏi thêm gì, dù sao món ăn có ngon thế nào đi nữa thì cũng có người không hợp, mặc dù ít người như vậy nhưng cũng không phải là không có, không tính là quá mức kỳ lạ. Chẳng mấy chốc mọi người lại tiến vào trạng thái uống rượu nói chuyện phiếm một lần nữa, không khí lại náo nhiệt lên.
Chỉ có Đoạn Tuấn sau khi nghe được câu nói kia của Tĩnh Vương thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, không thể tin được mà nhìn Kỷ Tuyên một cái, lại ngơ ngẩn nhìn bát chè hạnh nhân chưa động đến ở trước mặt một lúc lâu, mãi cho đến khi tan tiệc, tâm trạng của ông vẫn chưa ổn định.
Trở lại phủ Quốc công, Đoạn Tuấn không kéo dài mà lập tức sắp xếp thuộc hạ thân tín âm thầm đi điều tra.
Không quá hai ngày, Đoạn Tuấn đã tra được không ít tin tức, bao gồm Kỷ Hành nạp thiếp vào lúc nào, còn có ngày sinh của Kỷ Tuyên vân vân.
Nếu nói lúc trước Đoạn Tuấn chỉ có năm phần hoài nghi thì lúc này trong lòng ông đã nắm chắc bảy phần.
Biết Kỷ Tuyên rất có thể là con của mình, tâm trạng Đoạn Tuấn cực kỳ phức tạp, nói không rõ là kinh ngạc, là vui mừng hay lại là buồn thương. Ông rất muốn lập tức tới am Sùng Loan để hỏi người kia, nhưng ông cũng biết trong lòng Thẩm thị hận ông, hẳn là sẽ không ra gặp ông, càng không thể nào nói cho ông chân tướng.
Rốt cuộc Kỷ Tuyên là nhi tử của ông hay là nhi tử của Kỷ Hành, chỉ có thể dựa vào chính ông đi điều tra rõ ràng.
Nhưng Đoạn Tuấn cũng không biết vào lúc ông phái người đi thăm dò chuyện này thì cũng có người truyền tin tức tới chỗ Chương thị.
Khi trời tối, Lâm ma ma vội vã vào viện của Chương thị, đưa thư bên ngoài gửi tới cho Chương thị.
Chương thị mở ra nhìn, hai tay đột nhiên run lên, sắc mặt trắng đến dọa người.
Thấy bà ta sắp sửa tê liệt ngã xuống, Lâm ma ma vội vàng đỡ lấy: “Phu nhân!”
“Tại sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy?” Chương thị giống như đã chịu đả kích cực kỳ lớn, cứ như người mất hồn, nửa người mềm oặt dựa trên người Lâm ma ma.
“Phu nhân đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ!” Lâm ma ma đỡ bà ta lên giường, vội vàng an ủi: “Phu nhân có thể chống đỡ được, cho dù chuyện chúng ta sợ nhất đã xảy ra thì phu nhân cũng phải bình tĩnh! Sợ cái gì, chúng ta vẫn còn thời gian, còn có thể nghĩ cách mà!”
Chương thị lại giống như không nghe vào, liên tục lẩm bẩm nói: “Đồ tiện nhân kia… Đồ tiện nhân kia… Đều là nàng ta làm chuyện tốt, đều là đồ tiện nhân kia…”
“Phu nhân!” Lâm ma ma thấy tâm trạng Chương thị rối loạn thì lập tức sốt ruột: “Phu