Kỷ Tuyên ngơ ngác nhìn Mạnh Thiệu Đình một lúc lâu, nhìn lâu đến mức làm một đại nam nhân phải đỏ mặt.
Mạnh Thiệu Đình giả vờ ho khan hai tiếng, hắn chỉnh lại cổ áo vừa bị Kỷ Tuyên làm nhăn rồi sáp đến gần nói: “Không cần bày ra vẻ mặt như gặp quỷ vậy được không? Ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi.”
Thấy Kỷ Tuyên không lên tiếng, hắn sờ mũi một cái, lộ ra biểu cảm xấu hổ hiếm thấy, khẽ thì thầm: “Ta đoán được huynh nhất thời khó mà tiếp nhận cho nên ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, huynh muốn đánh muốn mắng thì cứ việc, ta không đánh trả đâu.” Nói xong hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ “Mặc huynh chỉnh đốn”.
Kỷ Tuyên thoát ra khỏi nỗi kinh hoàng, ánh mắt thâm sâu, nhưng chàng cũng không vung lên một quyền như Mạnh Thiệu Đình dự đoán mà vẻ mặt vẫn như thường, trầm giọng hỏi: “Huynh thật sự nghiêm túc?”
“Đương nhiên.” Mạnh Thiệu Đình trịnh trọng gật đầu: “Ta đã quyết định không nghị thân nữa, chờ Niệm Niệm lớn lên.”
Ánh mắt Kỷ Tuyên khẽ thay đổi, nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái rồi chậm rãi nói: “Niệm Niệm còn nhỏ, con bé đối với huynh có lẽ cũng không…”
“Muội ấy có.” Mạnh Thiệu Đình đột nhiên cong môi cười, vô cùng tự tin nói: “Muội ấy rất để ý ta, chẳng qua muội ấy còn nhỏ nên chưa hiểu đó là tình cảm gì, nhưng ta sẽ làm muội ấy hiểu.”
Hắn nói vừa chắc chắn vừa nghiêm túc khiến những lời còn lại của Kỷ Tuyên bị nghẹn trong bụng.
Mạnh Thiệu Đình không nói sai, thế nhưng đột nhiên nghe được lời này thì Kỷ Tuyên quả thật có phần khó mà tiếp nhận, cân nhắc một lúc lâu, chàng nhớ tới cái gì đó nên lại nói: “Huynh chờ được hai năm sao?”
“Đương nhiên.” Mạnh Thiệu Đình nói: “Huynh yên tâm, ta sẽ tự xử lý chỗ mẫu thân, dù sao cũng đã kéo dài tới tuổi này, chờ thêm hai năm nữa cũng không tính là gì.” Nói đến đây, hắn nhướn mày cười cười: “Hoặc là huynh tốt với ta một chút, đợi Niệm Niệm tròn mười bốn thì huynh để bọn ta đính hôn, như vậy ta chỉ cần chờ một năm, chỗ mẫu thân ta cũng dễ nói chuyện.”
Kỷ Tuyên đen mặt, bất mãn liếc hắn một cái: “Đừng nói như kiểu ta đã đồng ý rồi, chuyện này ta không thể quyết định thay Niệm Niệm, huynh phải đợi con bé trưởng thành rồi tự hỏi con bé, nếu Niệm Niệm bằng lòng thì ta đương nhiên không có gì để nói.”
“Được!” Mạnh Thiệu Đình mở cờ trong bụng: “Huynh nói rồi đấy nhé, nếu Niệm Niệm yêu thích ta thì huynh không thể ngăn cản.”
Ánh mắt Kỷ Tuyên đảo quanh người Mạnh Thiệu Đình một lần, không đồng ý nói: “Không nên vui mừng quá sớm, tránh cho tự đánh giá bản thân quá cao rồi đến lúc đó lại thất vọng.”
“Này!” Mạnh Thiệu Đình bất mãn tiến lên đập vai chàng: “Huynh có phải huynh đệ không vậy, coi thường ta thế hả?”
“Ta coi thường thì có gì quan trọng?” Kỷ Tuyên nhướn mày: “Nếu Niệm Niệm coi thường thì huynh cứ khóc đi nhé, đến lúc đó cho huynh mượn bờ vai.”
Quẳng ra lời này, Kỷ Tuyên lại giơ đũa ăn cơm, Mạnh Thiệu Đình lườm chàng xong cũng ném ra một câu: “Huynh chờ xem, ta xác nhận huynh làm cữu huynh rồi đấy!”
Sau ngày hôm nay đúng là không nghe thấy chuyện nghị thân của Nhị công tử phủ Dụ Quốc công nữa.
Ngược lại Mạnh Thiệu Đình thường tới la cà ở Quận vương phủ, tâm trạng Kỷ Thấm tốt, người cũng hoạt bát hơn nhiều. Kỷ Du loáng thoáng cảm thấy Kỷ Thấm thay đổi, hỏi vài câu nhưng không hỏi ra được gì.
Sau khi vào hạ ngày tháng trôi qua rất nhanh, tựa như chỉ chớp mắt một cái mà cả mùa hè nóng bức đã đi qua.
Trong thời gian này Kỷ Tuyên có rất nhiều việc công, còn xa nhà hai lần, Kỷ Du cũng không có nhiều cơ hội gặp chàng, tổng cộng cũng chỉ bốn năm lần mà thôi.
Đến tháng chín Quận vương phủ bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho Kỷ Du. Kỷ Du không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, vì thế tất cả đều dựa vào người trong cung đưa tới và Triệu quản sự, Đổng ma ma cùng thương lượng để tổ chức. Tuy Tích Thái phi đã đến Đông Nội, không hỏi chuyện bên ngoài nhưng vẫn hết sức quan tâm đến hôn sự của cháu gái, đầu tháng bà đã sai ma ma hầu hạ bên người tới giúp đỡ.
Thật ra ban đầu Tích Thái phi không mấy hài lòng với hôn sự của Kỷ Du, đương nhiên chuyện này có liên quan đến lời đồn đại bên ngoài. Tuy Tích Thái phi không tận mắt nhìn thấy vị Vân tướng quân trong truyền thuyết kia nhưng cũng cố ý sai người đi nghe ngóng. Đến khi thăm dò được tin tức thì cũng giật mình kinh ngạc, trước không nói đến thân phận của Quận mã gia tương lai mà chỉ riêng chuyện tướng mạo chàng giống Cảnh Dương Quận vương đã khiến người ta không mấy thoải mái. Huynh trưởng qua đời vốn đã là chuyện đau lòng, hiện giờ còn có một hôn phu giống như huynh trưởng, vậy ngày ngày nhìn thấy còn có thể dễ chịu sao?
Tích Thái phi suy xét mấy ngày rồi lập tức sai người gọi Kỷ Du tới, không ngờ Kỷ Du lại không có ý không bằng lòng, lúc này Tích Thái phi mới từ bỏ, không dính vào chuyện này nữa.
Ngày cưới quyết định vào ngày mười sáu tháng mười.
Thời gian là do Hoàng thượng quyết định, ai cũng không nói được gì.
Đến đầu tháng mười thiệp mời đã được gửi đến các nơi, bên phía Quan Lũng và Sơn Nam đều đã nhận được, liên tục có người mang theo quà mừng tới kinh thành.
Đại hôn của An Hòa Quận chúa lập tức trở thành việc lớn làm cho cả triều đình và dân chúng đều nhìn chăm chú.
Đã là kén rể thì đương nhiên phần nổi bật là ở bên nhà gái, hơn nữa tất cả mọi người đều nghe nói vị Quận mã gia kia xuất thân thấp hèn, lại đến từ một ngóc ngách nhỏ ở Sơn Nam, nhắc đến nhà trai thì đúng là không có gì để xem. Dù sao người ta tới kinh thành còn chưa đến một năm, hiện giờ vẫn còn ở tại nhà công vụ sơ sài của Nam Nha, cả ngày ăn cơm ở bếp tập thể, ngay cả một tòa nhà đàng hoàng cũng không có, một lính mới nghèo kiết hủ lậu như vậy có thể đến Quận vương phủ ở rể ngược lại là may mắn lớn.
Trong chốc lát lại có không ít người mới làm quan bắt đầu hâm mộ vị Quận mã gia này.
Nhưng mà Kỷ Tuyên vẫn giống như trước, cả ngày xử lý việc công như thường lệ, chàng ít nói, hành động lại cẩn thận, sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, tựa như không hề chú ý đến ngày đại hôn sắp tới, lúc nào cũng là dáng vẻ không quan tâm hơn thua. Ngược lại một vài nho thần lâu năm trong triều lại rất tán thưởng thái độ này của chàng, nhưng mà những lão gia hỏa này lại không biết được trong lòng vị Quận mã gia này có bao nhiêu kích