Nuông Chiều Thành Họa

Chương 7


trước sau


Sau khi rời khỏi khỏi Thiều Quang viện, Kỷ Du đi thẳng đến vườn hoa nhỏ ở phía sau, tinh thần nàng vẫn có mấy phần hoảng hốt, hình ảnh Kỷ Tuyên mỉm cười mãi không biến mất khỏi tâm trí nàng.
 
Ca ca thật sự thay đổi.
 
Kỷ Du càng thêm chắc chắn điểm này. Bên cạnh nàng không có nhiều người thân, người nàng để ý cũng không nhiều lắm, mặc dù kiếp trước nàng và ca ca không mấy gần gũi nhưng nàng nhận thấy mình có vài phần hiểu biết ca ca, tuy hôm nay chàng không tính là “hòa nhã dễ gần” nhưng đã có thay đổi cực lớn so với lúc trước.

 
Chàng không chỉ xoa đầu Niệm Niệm, tặng quà cho các nàng mà còn cười với nàng.
 
Nàng nhớ tới nụ cười của Kỷ Tuyên, cứ cảm thấy giống như nằm mơ.
 
Lại nói tiếp, tướng mạo của Kỷ Tuyên được xem là tuấn tú nhã nhặn, dáng người chàng cao lớn, làn da trắng sáng, gương mặt cũng không thô kệch như người học võ mà cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là một đôi mắt phượng sâu thẳm thâm trầm xứng với hàng mày dày rậm đen nhánh, lộ rõ vẻ hào hoa phong nhã. Chẳng qua là tính tình quá mức lạnh nhạt, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy sự lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt chàng, khiến cho gương mặt vốn dĩ thanh nhã cũng hiện ra mấy phần nghiêm nghị.
 
Kiếp trước Kỷ Du đã từng nhìn thấy Kỷ Tuyên cười nhưng không phải cười với nàng, khi đó chàng nói chuyện với người khác, nàng đứng bên cạnh chàng, chỉ thoáng nhìn thấy gò má của chàng khiến nàng cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc qua đi cũng chỉ còn lại chua xót. Thì ra ca ca không phải sẽ không cười, chẳng qua huynh ấy không cười ở nhà, không cười với nàng mà thôi.
 
Nhưng không nghĩ tới sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp mặt, vị ca ca lạnh như băng đó lại cười với nàng. Hơn nữa khi chàng cười lên lại không có chút lạnh lùng nào, cả khuôn mặt đều ấm áp hơn bình thường rất nhiều.
 
Cảm giác lúc này của Kỷ Du đại khái giống như Kỷ Thấm khi được Kỷ Tuyên xoa đầu, rất thụ sủng nhược kinh. Dường như nàng sống lại kéo theo mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tốt! Nếu thật như vậy, có thể thoát khỏi quỹ đạo kiếp trước thì đúng là chuyện đáng để vui mừng.

 
Nghĩ đến đây khiến tâm trạng Kỷ Du rất tốt, mỗi bước đi đều thoải mái nhẹ nhàng.
 

Bất luận như thế nào, đời này nàng phải nỗ lực bảo vệ tính mạng của mình, đối xử với ca ca thật tốt, chăm sóc Niệm Niệm thật tốt, cả nhà sẽ yên yên ổn ổn ở bên nhau.
 
Cho nên phải nhanh chóng xử lý mấy người có mưu đồ bất chính trong phủ mới được.
 
Nhưng lúc này trong nhà vẫn coi như gió êm sóng lặng, những người đó còn chưa hành động, nàng và Niệm Niệm vẫn chưa xảy ra chuyện, phải làm cách gì để ca ca chú ý tới hậu trạch đây? Kỷ Du hơi lo lắng, nàng không muốn chờ đợi thêm nữa, nếu tính theo thời gian kiếp trước thì phải tới sang năm!
 
Kỷ Du ngược lại không phải không có kiên nhẫn, chỉ là trong mắt nàng không chứa được một hạt cát, không nói tới Thẩm di nương ở Lan Hinh viện mà chỉ riêng Từ ma ma gian trá tham lam vẫn đang quản lý hậu trạch, ỷ vào thân phận là hạ nhân cũ trong nhà để chèn ép Đổng ma ma, vả lại còn thường xuyên xuất hiện trước mặt làm nàng cực kỳ khó chịu.
 
Dù thế nào nàng cũng phải giải quyết việc này trước!
 
Kiếp trước Kỷ Du không quan tâm đến công việc trong nhà, nếu bây giờ đột nhiên chạy tới bảo ca ca điều tra Từ ma ma thì có vẻ kỳ quái. Cho nên nàng cảm thấy vẫn phải làm cho quanh co một chút. Nàng đang miên man suy nghĩ bỗng nhìn thấy đằng trước có một nha hoàn mặc váy áo màu vàng đi tới.
 
Kỷ Du cảm thấy quen mắt, trong đầu đang nhớ xem là ai thì nha hoàn đó đã đi tới gần, nàng ta khom người chào hỏi, gọi một tiếng “Tam cô nương”.
 
Kỷ Du đánh giá gương mặt nàng ta, mày liễu mắt hạnh, trắng nõn thanh tú, dung mạo xinh xắn đáng yêu, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
 
“Ngươi là… Xảo Nhi?” Nàng đột nhiên nhớ ra.
 
Xảo Nhi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vội vàng trả lời nhưng trong lòng hết sức kinh ngạc, nghĩ mình chẳng qua là một nha hoàn nhóm lửa ở phòng bếp vậy mà Tam cô nương lại nhận ra, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
 
Sở dĩ Kỷ Du có thể nhận ra Xảo Nhi, ngược lại không phải bởi vì dung mạo nàng ta đẹp hơn các nha hoàn khác mà là kiếp trước Xảo Nhi đã gây ra chuyện khiến nàng có ấn tượng sâu sắc ―― đó chính là bò lên giường Kỷ Tuyên.
 
Đương nhiên Từ ma ma cũng nhúng một tay vào chuyện này, đây là kết luận của Kỷ Du sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, mặc dù lúc xảy ra chuyện Từ ma ma đã phủi sạch mọi liên quan. Chỉ vì sau đó lại xảy ra chuyện giống vậy thêm một lần nữa, hình như nha hoàn đó tên là Ngọc Liên, người này kiên quyết kéo Từ ma ma xuống nước, cũng vào lúc đó chuyện nàng và Niệm Niệm bị trúng độc vỡ lở, Từ ma ma hoàn toàn sụp đổ, cùng chìm thuyền với ba mẹ con Thẩm thị.
 
Trong nhà quan lại quyền quý không hiếm thấy chuyện bò lên giường chủ tử, nha hoàn tới mười bảy mười tám tuổi, nếu không muốn bị thả ra ngoài lấy người thấp kém thì sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế để được ở lại, cho dù không được làm di nương mà chỉ là thông phòng cũng đã quá tốt.
 
Tuy Kỷ Du không sống lâu nhưng vẫn hiểu rõ mấy chuyện này.
 
Không phải vị ở Lan Hinh viện kia cũng giống vậy sao? Thẩm di nương chính là nha hoàn theo gả của nương nàng mà còn có thể tính kế lên người chủ tử, cũng chỉ có nương mềm lòng, lại thua kém vì không có con cái, thấy Thẩm thị có thai thì để cho phụ thân thu bà ta làm di nương, ai ngờ sau đó trong bụng Thẩm thị đột nhiên không có đứa bé nhưng thân phận di nương vẫn vững vàng, khó trách Đổng ma ma nói có lúc nương chính là người ngốc nhẹ dạ cả tin, không phải cực kỳ đúng sao?
 

Nhớ tới những chuyện đó khiến Kỷ Du thấy Xảo Nhi không thuận mắt, tuy kiếp trước nha hoàn này không thực hiện được mưu đồ, còn bị phạt nặng đến nỗi gãy cả hai chân, nhưng chuyện nàng ta đã làm quả thật khiến người ta chán ghét, chỉ là một nha hoàn nhỏ bé mà lòng dạ đủ phức tạp, còn dám tính kế lên người ca ca, quả thật có gan lớn.
 
Tuy kiếp trước Kỷ Tuyên chậm chạp không lập gia đình, Kỷ Du cũng vì thế mà sốt ruột thay chàng, nhưng cho dù vậy, Kỷ Du cũng không cho rằng bất cứ nữ tử nào cũng có thể nắm lấy ca ca nàng, trong lòng nàng, phải là cô nương tốt người đẹp nết mới xứng làm tẩu tẩu nàng.
 
Nhưng cho dù bây giờ Kỷ Du cực kỳ chán ghét Xảo Nhi thì nàng cũng sẽ không thể hiện ra, bởi vì khi nhận ra Xảo Nhi, trong lòng nàng bỗng nảy ra một ý tưởng.
 
Kỷ Du bình tĩnh hỏi Xảo Nhi đang đi đâu, đợi Xảo Nhi trả lời, nàng liền dặn Xảo Nhi sau khi làm xong việc thì mang một bát cháo nấm tuyết đến Linh Miểu uyển.
 
Tuy Xảo Nhi vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cung kính vâng lời.
 
Tuyết Ương và Thanh Tang cũng cảm thấy cô nương nhà mình có điểm kỳ lạ những cũng không nghĩ nhiều.
 
Trở về Linh Miểu uyển, khoảng hai khắc sau thì Xảo Nhi mang cháo nấm tuyết tới.
 
Kỷ Du sai tất cả nha hoàn trong phòng ra ngoài, chỉ để mình Xảo Nhi ở lại.
 
Xảo Nhi thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức lo lắng không yên.
 
Trái lại Kỷ Du rất điềm đạm, giọng nói hết sức tự nhiên: “Xảo Nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi

rồi?”
 
Xảo Nhi sững sờ, nói: “Thưa Tam cô nương, nô tỳ mười sáu ạ.”
 
Kỷ Du gật đầu, “Ừ, vậy hơn một năm nữa là phải thả ra ngoài, Xảo Nhi muốn ra ngoài gả chồng sao?”
 
Tiểu cô nương ngồi trên giường nhỏ chớp đôi mắt hoa đào ngập nước, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đơn thuần hỏi ra lời này khiến Xảo Nhi kinh hãi, chạm phải ánh mắt của tiểu cô nương, nàng ta vội gật đầu trả lời: “Thưa Tam cô nương, nếu có thể thì đương nhiên nô tỳ muốn ở lại phủ hầu hạ các chủ tử thật tốt, chỉ là trong phủ đã định ra quy tắc như vậy, nô tỳ không dám hy vọng xa vời.”
 
“Nếu có thể hy vọng xa vời thì sao?” Tiểu cô nương bỗng nhiên đứng dậy đi tới, khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo vẻ ngây thơ, “Xảo Nhi, có một chuyện khiến ta lo lắng rất lâu rồi, thật lòng mà nói, ta đã sớm nhìn trúng ngươi, chỉ là không biết làm thế nào nên vẫn luôn đặt trong lòng, hôm nay gặp được ngươi hay là cứ nói với ngươi một chút, biết đâu ngươi lại có cách!”
 
Xảo Nhi nghe vậy càng kinh hãi, cái gì mà đã sớm nhìn trúng nàng ta chứ? Tam cô nương thật sự kỳ lạ, bình thường nàng ta luôn ở phòng bếp lớn, một tháng cũng chỉ gặp phải một hai lần ở trong vườn, sao có thể nhìn trúng nàng ta? Hay là đang trêu đùa?
 
Xảo Nhi nghĩ như vậy, thật cẩn thận hỏi: “Tam cô nương lo lắng chuyện gì ạ?”
 
Kỷ Du ngượng ngùng mím môi sau đó khẽ thở dài, sắc mặt chán nản đi qua đi lại, “Nói đúng ra thì chuyện này không đến lượt ta xen vào, ca ca còn coi ta là trẻ con đấy, huynh ấy mà biết thì nhất định sẽ mắng chết ta, nhưng đầu óc ca ca chậm chạp lắm, ta nghe hai vị ma ma chưởng sự nói thì không nhịn được phải lo lắng cho huynh ấy, ngươi nói xem, ca ca lớn như vậy rồi mà ngay cả một người ở bên cạnh cũng không có, lại qua mấy năm nữa, chẳng phải sẽ bị công tử nhà khác chê cười sao?”
 

Nói tới đây, Kỷ Du lại thở dài một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn sắc mặt Xảo Nhi, tiếp tục nói, “Từ ma ma thấy ta lo lắng thì lén gợi ý cho ta, nói là bây giờ muốn ca ca cưới thê tử thì không thể nào làm được, nhưng có thể chọn một người trong phủ đưa vào phòng huynh ấy, nói không chừng ca ca sẽ từ từ thông suốt, tuy ta không hiểu mấy thứ đó lắm nhưng ma ma biết nhiều, ta cảm thấy chuyện này có thể được, thế nên lần trước nhờ hai vị ma ma giúp đỡ chọn lựa một chút, sau đó ta và Đổng ma ma đều nhìn trúng ngươi, nhưng Từ ma ma lại cảm thấy Ngọc Liên tốt hơn!”
 
Thấy vẻ mặt Xảo Nhi thay đổi, Kỷ Du vội cổ vũ tinh thần, “Ngươi cũng biết chuyện trong nhà trước giờ chủ yếu do Từ ma ma quyết định, sắp xếp nha hoàn cũng là bà ấy làm chủ, tuy ta là Tam cô nương nhưng vẫn chỉ là một đứa bé trong mắt bà ấy, đây lại là việc tế nhị, ta cũng không thể xin ca ca để ta làm chủ nên mới đặc biệt phiền lòng, ta thấy Từ ma ma có vẻ rất thích Ngọc Liên, không thích ngươi lắm, nếu không có Từ ma ma thì trái lại ta dám vỗ ngực chọn ngươi, dù sao Đổng ma ma gần gũi với ta, ta nói gì bà ấy cũng nghe, nhưng hiện giờ Từ ma ma chèn ép nên bà ấy chỉ nghe lời ca ca, thế nên ta cũng không có cách nào, ta khó chịu hai ngày nay rồi,” nói đến đây, quả nhiên thấy ánh mắt Xảo Nhi sáng lên, Kỷ Du lập tức tỏ vẻ khó xử nhìn nàng ta, “Xảo Nhi, ngươi nói chuyện này phải làm sao bây giờ?”
 
“Tam cô nương…” Vẻ mặt Xảo Nhi thấp thỏm hoảng hốt xen lẫn sợ hãi nhưng trong lòng lại vừa kích động vừa bực bội, bảo sao gần đây Ngọc Liên cứ ra sức nịnh bợ Từ ma ma, thì ra bọn họ gạt nàng ta để lên kế hoạch này, uổng công nàng ta còn bỏ vốn gốc lên người Từ ma ma, trông mong được chuyển đến Thiều Quang viện, không ngờ bà già đó căn bản không để ý tới nàng ta, thật là tức chết người! Nếu không phải hôm nay gặp được Tam cô nương thì đến bây giờ nàng ta vẫn không hay biết gì mà gửi gắm hy vọng lên người bà già đó, hừ, bà ta đúng là trở mặt không nhận người, sao không nhớ Xảo Nhi nàng đã giúp bà ta làm rất nhiều chuyện, giấu diếm bao nhiêu thứ dơ bẩn, thế mà lúc quan trọng thì lại vứt nàng ta sang một bên, tưởng nàng ta là đứa ngốc sao, không dễ như vậy đâu!
 
Xảo Nhi cũng không phải người hiền lành, lá gan cũng đủ lớn, trong lòng vừa nghĩ tới là lập tức có ý tưởng.
 
Nàng ta nhìn Kỷ Du, rất nhanh đã rơm rớm nước mắt, sau đó vừa cảm kích vừa bất an nói ra một đống chuyện, tỏ vẻ bản thân rất muốn ở lại Quận vương phủ để cống hiến sức lực cho Quận vương và các cô nương, không nghĩ tới Tam cô nương vừa ý nàng ta như vậy, thế nên cho dù không thể hầu hạ trong phòng Quận vương cũng không sao, sau này nàng ta sẽ dốc sức làm việc, vừa nói vừa chảy nước mắt, Kỷ Du giả bộ nói mấy câu an ủi, tỏ vẻ nàng sẽ cố gắng nói thêm mấy câu với Từ ma ma xem có thay đổi được gì không.
 
Xảo Nhi nghe xong thì cúi đầu tạ ơn, xoa đôi mắt đỏ bừng lui xuống.
 
Nha hoàn của Linh Miểu uyển thấy Xảo Nhi khóc lóc đi ra đều cảm thấy khó hiểu, Tuyết Ương hỏi Kỷ Du nhưng nàng không trả lời mà chỉ cười quỷ dị.
 
Đúng như dự đoán, không quá một ngày trong phủ lập tức có động tĩnh lớn.
 
Hai ngày nay Kỷ Du luôn ở trong Linh Miểu uyển, ngay cả thăm dò cũng không làm mà chỉ để nha hoàn đi hỏi thăm tin tức, quả thật đều dựa theo suy nghĩ của nàng, ca ca điều tra kỹ hậu trạch, những chuyện Từ ma ma làm đều bị bới ra, từ việc mua lá trà tồn từ nhiều năm giả làm hàng mới đến chiếm đoạt tiền công, làm giả sổ sách để hưởng lợi vân vân, sau đó kéo theo hơn hai mươi nô bộc có liên quan, ca ca xử lý hết một lượt, nhẹ thì năm mươi trượng, nặng thì bán ra ngoài còn Từ ma ma bị đánh chết tại chỗ.
 
Tuyết Ương bẩm báo từng việc một, Kỷ Du vốn đang rất bình tĩnh nhưng khi nghe được kết cục của Từ ma ma thì sững sờ.
 
Kiếp trước bởi vì nàng và Niệm Niệm đều bị hạ độc nên ca ca mới tàn nhẫn hạ lệnh đánh chết Từ ma ma, tại sao kết cục của đời này vẫn như vậy, nàng còn tưởng bà ta chỉ bị bán đi thôi!
 
Dường như ca ca xử lý hơi độc ác một chút.
 
Kỷ Du đâu có hiểu được cho dù nàng không lợi dụng Xảo Nhi thì Kỷ Tuyên cũng muốn xử lý Từ ma ma, dù sao không chỉ Kỷ Du nhớ những chuyện kiếp trước mà chàng cũng cũng nhớ rõ mồn một.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện