Sau khi rời khỏi khỏi Thiều Quang viện, Kỷ Du đi thẳng đến vườn hoa nhỏ ở phía sau, tinh thần nàng vẫn có mấy phần hoảng hốt, hình ảnh Kỷ Tuyên mỉm cười mãi không biến mất khỏi tâm trí nàng.
Ca ca thật sự thay đổi.
Kỷ Du càng thêm chắc chắn điểm này. Bên cạnh nàng không có nhiều người thân, người nàng để ý cũng không nhiều lắm, mặc dù kiếp trước nàng và ca ca không mấy gần gũi nhưng nàng nhận thấy mình có vài phần hiểu biết ca ca, tuy hôm nay chàng không tính là “hòa nhã dễ gần” nhưng đã có thay đổi cực lớn so với lúc trước.
Chàng không chỉ xoa đầu Niệm Niệm, tặng quà cho các nàng mà còn cười với nàng.
Nàng nhớ tới nụ cười của Kỷ Tuyên, cứ cảm thấy giống như nằm mơ.
Lại nói tiếp, tướng mạo của Kỷ Tuyên được xem là tuấn tú nhã nhặn, dáng người chàng cao lớn, làn da trắng sáng, gương mặt cũng không thô kệch như người học võ mà cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là một đôi mắt phượng sâu thẳm thâm trầm xứng với hàng mày dày rậm đen nhánh, lộ rõ vẻ hào hoa phong nhã. Chẳng qua là tính tình quá mức lạnh nhạt, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy sự lạnh lùng toát ra từ trong xương cốt chàng, khiến cho gương mặt vốn dĩ thanh nhã cũng hiện ra mấy phần nghiêm nghị.
Kiếp trước Kỷ Du đã từng nhìn thấy Kỷ Tuyên cười nhưng không phải cười với nàng, khi đó chàng nói chuyện với người khác, nàng đứng bên cạnh chàng, chỉ thoáng nhìn thấy gò má của chàng khiến nàng cực kỳ kinh ngạc, kinh ngạc qua đi cũng chỉ còn lại chua xót. Thì ra ca ca không phải sẽ không cười, chẳng qua huynh ấy không cười ở nhà, không cười với nàng mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới sau khi sống lại, lần đầu tiên gặp mặt, vị ca ca lạnh như băng đó lại cười với nàng. Hơn nữa khi chàng cười lên lại không có chút lạnh lùng nào, cả khuôn mặt đều ấm áp hơn bình thường rất nhiều.
Cảm giác lúc này của Kỷ Du đại khái giống như Kỷ Thấm khi được Kỷ Tuyên xoa đầu, rất thụ sủng nhược kinh. Dường như nàng sống lại kéo theo mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tốt! Nếu thật như vậy, có thể thoát khỏi quỹ đạo kiếp trước thì đúng là chuyện đáng để vui mừng.
Nghĩ đến đây khiến tâm trạng Kỷ Du rất tốt, mỗi bước đi đều thoải mái nhẹ nhàng.
Bất luận như thế nào, đời này nàng phải nỗ lực bảo vệ tính mạng của mình, đối xử với ca ca thật tốt, chăm sóc Niệm Niệm thật tốt, cả nhà sẽ yên yên ổn ổn ở bên nhau.
Cho nên phải nhanh chóng xử lý mấy người có mưu đồ bất chính trong phủ mới được.
Nhưng lúc này trong nhà vẫn coi như gió êm sóng lặng, những người đó còn chưa hành động, nàng và Niệm Niệm vẫn chưa xảy ra chuyện, phải làm cách gì để ca ca chú ý tới hậu trạch đây? Kỷ Du hơi lo lắng, nàng không muốn chờ đợi thêm nữa, nếu tính theo thời gian kiếp trước thì phải tới sang năm!
Kỷ Du ngược lại không phải không có kiên nhẫn, chỉ là trong mắt nàng không chứa được một hạt cát, không nói tới Thẩm di nương ở Lan Hinh viện mà chỉ riêng Từ ma ma gian trá tham lam vẫn đang quản lý hậu trạch, ỷ vào thân phận là hạ nhân cũ trong nhà để chèn ép Đổng ma ma, vả lại còn thường xuyên xuất hiện trước mặt làm nàng cực kỳ khó chịu.
Dù thế nào nàng cũng phải giải quyết việc này trước!
Kiếp trước Kỷ Du không quan tâm đến công việc trong nhà, nếu bây giờ đột nhiên chạy tới bảo ca ca điều tra Từ ma ma thì có vẻ kỳ quái. Cho nên nàng cảm thấy vẫn phải làm cho quanh co một chút. Nàng đang miên man suy nghĩ bỗng nhìn thấy đằng trước có một nha hoàn mặc váy áo màu vàng đi tới.
Kỷ Du cảm thấy quen mắt, trong đầu đang nhớ xem là ai thì nha hoàn đó đã đi tới gần, nàng ta khom người chào hỏi, gọi một tiếng “Tam cô nương”.
Kỷ Du đánh giá gương mặt nàng ta, mày liễu mắt hạnh, trắng nõn thanh tú, dung mạo xinh xắn đáng yêu, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
“Ngươi là… Xảo Nhi?” Nàng đột nhiên nhớ ra.
Xảo Nhi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vội vàng trả lời nhưng trong lòng hết sức kinh ngạc, nghĩ mình chẳng qua là một nha hoàn nhóm lửa ở phòng bếp vậy mà Tam cô nương lại nhận ra, thật sự khiến người ta ngạc nhiên.
Sở dĩ Kỷ Du có thể nhận ra Xảo Nhi, ngược lại không phải bởi vì dung mạo nàng ta đẹp hơn các nha hoàn khác mà là kiếp trước Xảo Nhi đã gây ra chuyện khiến nàng có ấn tượng sâu sắc ―― đó chính là bò lên giường Kỷ Tuyên.
Đương nhiên Từ ma ma cũng nhúng một tay vào chuyện này, đây là kết luận của Kỷ Du sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, mặc dù lúc xảy ra chuyện Từ ma ma đã phủi sạch mọi liên quan. Chỉ vì sau đó lại xảy ra chuyện giống vậy thêm một lần nữa, hình như nha hoàn đó tên là Ngọc Liên, người này kiên quyết kéo Từ ma ma xuống nước, cũng vào lúc đó chuyện nàng và Niệm Niệm bị trúng độc vỡ lở, Từ ma ma hoàn toàn sụp đổ, cùng chìm thuyền với ba mẹ con Thẩm thị.
Trong nhà quan lại quyền quý không hiếm thấy chuyện bò lên giường chủ tử, nha hoàn tới mười bảy mười tám tuổi, nếu không muốn bị thả ra ngoài lấy người thấp kém thì sẽ sử dụng trăm phương ngàn kế để được ở lại, cho dù không được làm di nương mà chỉ là thông phòng cũng đã quá tốt.
Tuy Kỷ Du không sống lâu nhưng vẫn hiểu rõ mấy chuyện này.
Không phải vị ở Lan Hinh viện kia cũng giống vậy sao? Thẩm di nương chính là nha hoàn theo gả của nương nàng mà còn có thể tính kế lên người chủ tử, cũng chỉ có nương mềm lòng, lại thua kém vì không có con cái, thấy Thẩm thị có thai thì để cho phụ thân thu bà ta làm di nương, ai ngờ sau đó trong bụng Thẩm thị đột nhiên không có đứa bé nhưng thân phận di nương vẫn vững vàng, khó trách Đổng ma ma nói có lúc nương chính là người ngốc nhẹ dạ cả tin, không phải cực kỳ đúng sao?
Nhớ tới những chuyện đó khiến Kỷ Du thấy Xảo Nhi không thuận mắt, tuy kiếp trước nha hoàn này không thực hiện được mưu đồ, còn bị phạt nặng đến nỗi gãy cả hai chân, nhưng chuyện nàng ta đã làm quả thật khiến người ta chán ghét, chỉ là một nha hoàn nhỏ bé mà lòng dạ đủ phức tạp, còn dám tính kế lên người ca ca, quả thật có gan lớn.
Tuy kiếp trước Kỷ Tuyên chậm chạp không lập gia đình, Kỷ Du cũng vì thế mà sốt ruột thay chàng, nhưng cho dù vậy, Kỷ Du cũng không cho rằng bất cứ nữ tử nào cũng có thể nắm lấy ca ca nàng, trong lòng nàng, phải là cô nương tốt người đẹp nết mới xứng làm tẩu tẩu nàng.
Nhưng cho dù bây giờ Kỷ Du cực kỳ chán ghét Xảo Nhi thì nàng cũng sẽ không thể hiện ra, bởi vì khi nhận ra Xảo Nhi, trong lòng nàng bỗng nảy ra một ý tưởng.
Kỷ Du bình tĩnh hỏi Xảo Nhi đang đi đâu, đợi Xảo Nhi trả lời, nàng liền dặn Xảo Nhi sau khi làm xong việc thì mang một bát cháo nấm tuyết đến Linh Miểu uyển.
Tuy Xảo Nhi vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể cung kính vâng lời.
Tuyết Ương và Thanh Tang cũng cảm thấy cô nương nhà mình có điểm kỳ lạ những cũng không nghĩ nhiều.
Trở về Linh Miểu uyển, khoảng hai khắc sau thì Xảo Nhi mang cháo nấm tuyết tới.
Kỷ Du sai tất cả nha hoàn trong phòng ra ngoài, chỉ để mình Xảo Nhi ở lại.
Xảo Nhi thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức lo lắng không yên.
Trái lại Kỷ Du rất điềm đạm, giọng nói hết sức tự nhiên: “Xảo Nhi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi