Cố Tam vừa đi, Lỗ Lỗ liền nhanh chóng leo xuống cây, nhắm bãi cỏ và ngọn núi trước mắt mà đi.
Nàng mới không muốn cho Cô Tam tức phụ. Hắn luôn luôn làm đau nàng, nàng cũng khóc xin hắn, hắn còn kiên trì muốn động, tuy nói là không có
thực sự tiến vào, nhưng hắn nỗ lực liên tục lặp lại như vậy, rõ ràng là
chưa chết tâm đâu! Người hư hỏng như vậy, nàng vẫn là trở về miêu tộc
đi, giống đực trong tộc đối giống cái nhưng đều là hữu cầu tất ứng.
Đã từng có lão giống cái nghiêm túc nói cho các nàng biết: “Đối đãi
giống đực, không cần lãng phí tâm tư, chỉ cần tát làm nũng rơi ít nước
mắt là được,chỉ cần họ nhường nhịn ngươi, không nỡ làm chơ người đau
lòng thì giữ họ lại, nhưng nếu không như vậy, thì chúng ta không cần,
giống cái miêu tộc từ nhỏ liền là để cho người sủng, nếu không sủng,
chúng ta cũng không cần hiếm lạ hắn, chỉ để ý chọn ai sủng chúng ta là
được.”
Lúc đó các nàng một đám tiểu giống cái ồn ào hỏi: “Nếu như không có giống đực nguyện ý sủng chúng ta, vậy làm sao bây giờ a?”
Lão giống cái ý vị thâm trường cười, nói: “Trừ phi chúng ta bị đánh hủy
dung, bị hạt cát ma phá hủy cổ họng, bị bệnh ma xâm phá hủy phía dưới,
bằng không, chung quy có giống đực đuổi theo.” Vừa mới nói xong, không
đợi lão giống cái tinh tế giải thích tiếp, thì đã đến giờ, báo tộc trông coi tiến vào đuổi nàng đi. Lỗ Lỗ và một đám đồng bọn theo đưa đến cửa
sào huyệt, liền thấy hai lão giống đực cùng nhau đem nàng đón đi, một
trong đó cõng nàng, một cầm một mảnh lá cây lớn che nắng nóng cho nàng.
Lão giống cái biết giải thích nhiều cho các nàng cũng vô dụng, nên tự
lấy chính mình chứng minh cho điều nàng nói, miêu tộc giống cái các
nàng, già rồi cũng có người sủng mình!
Cho nên, trong lòng Lỗ Lỗ, thối Cố Tam căn bản không có tư cách làm nàng phối ngẫu, đừng nói đến quy củ kỳ quái hắn kia.
Nhưng còn bao xa nàng mới có thể về đến nhà a?
Xuống cuối mất cả ngày, nàng đói chết đi được, lòng bàn chân đều trầy
xước, nhưng vẫn không cảm giác nhà mình ở đâu! Xung quanh cây vẫn rất
thấp, căn bản không giống như giống đại thụ trong tộc, một mảnh lá cây
cũng to bằng cả cành cây ở đây!
( Đang liên tưởng tới phim chuyến phiêu lưu trong lòng đất)
Thấy mặt trời đã xuống thấp hơn đám cây,
Lỗ Lỗ quyết định tìm một chỗ ở tạm một đêm, mặc dù nàng thấy được trong
đêm tối, nhưng nàng sợ gặp được dã thú a
Như vậy, phải đi trên cây đâu, hay tìm sơn động nào đi?
Lỗ Lỗ do dự một chút, quyết định tìm sơn động đi, trên cây quá nguy
hiểm, vạn nhất đang ngủ ngã xuống làm sao bây giờ? Thân người cũng không như thân mèo linh hoạt, lỡ rơi từ trên cao xuống, đến mạng cũng không
còn a.
Nàng không hề đi phía trước, mà là hướng địa thế hơi nghiêng sườn núi gồ ghề mà đi. Trên đường gặp được một quả gì đó màu đỏ, không biết là gì,
thế nhưng nhìn ăn thật ngon nha. Lỗ Lỗ xoa xoa cái bụng kêu của mình,
nhịn không được hái xuống, trước thăm dò thử cắn một ngụm nhỏ, chua chua ngọt ngọt, chưa từng ăn qua loại như vậy, ăn thật ngon. Nhưng mà nàng
có chút sợ chết, biết là không phải loại quả nào cũng có thể ăn bậy, nên kiên trì đợi một chút, xác định không có chỗ nào không thoải mái, lúc
này mới một hơi hái chừng mười cái, ăn sạch. Ăn xong rồi, cũng không
biết bên này có sơn động hay không, sợ đi xa, đến lúc đó buổi tối còn
phải đến tìm ăn, nên Lỗ Lỗ lại hái thêm một mớ quả, bỏ túi mang theo.
Thẳng đến lúc này, nàng rốt cuộc phát hiện Cố Tam có điểm tốt, nếu như
không có y phục của hắn, nàng cũng chỉ có thể cầm được vài quả.
Ăn no lại sức, Lỗ Lỗ đi được một chút, sau đó sắc trời ám dần, phát hiện một sơn động ẩn sau rừng cây rậm rạp kia. Nàng cẩn thận ngửi ngửi, xác
định cửa động không có mùi vị thú tộc khác lưu lại, yên tâm tiến vào.
Bên trong tia sáng rất mờ, nhưng đối với miêu tộc như nàng mà nói, đêm đen không là gì.
Thế là, Lỗ Lỗ mới vừa vào đi, liền ngây dại, bởi vì trong sơn động đầu
lại có một lão giống đực tóc tai rối tung gục đầu bị trói trên tảng đá!
Tựa hồ là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lão giống đực kia giật
giật, cố sức quay đầu hướng bên này nhìn. Lỗ Lỗ vốn có chút cảnh giác,
nhưng vừa nhìn rõ diện mạo lão giống đực, nàng meo ô kêu một tiếng, ném
xuống quả dại liền chạy tới, ôm lấy đối phương ô ô khóc rống.
Ô ô, nguyên lai lão tộc trưởng không có chết!
Trong tộc, khi gần cuối đời, các lão tộc liền sẽ rời đi miêu tộc, đi đến một nơi xa lạ không ai biết, và chết một mình. Lão tộc trưởng cũng
không ngoại lệ, hắn bỏ đi, ai cũng không tìm được, Lỗ Lỗ cũng như tộc
nhân khác, đều cho rằng lão tộc trưởng sẽ không còn trở về, không ngờ
hôm nay mà ở đây gặp hắn!
Lỗ Lỗ khóc bù lu bù loa, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ quan sát lão tộc trưởng, từ thắt lưng đến đỉnh đầu, nước mặt lại rơi tiếp.
Rốt cuộc là ai, mà đem tai mèo của lão tộc trưởng cắt xuống, còn trói
hắn ở đây!
Lâm viên ngoại đã đói đến hoa mắt choáng đầu, căn bản nhìn không rõ lắm
người trước mắt, chỉ nghe được có tiếng thiếu nữ ô ô tiếng khóc, đến khi đối phương rốt cuộc nhớ tới thay hắn mở trói, giúp hắn lấy ra bịt mồm
khăn tay, hắn cũng không có tinh lực để ý tới tiếng mèo kêu kỳ quái và
âm thanh quái lạ truyền tới là như thế nào, uể oải dựa vào trên tảng đá, vô lực nói nước. Đã ba ngày rồi, từ lúc buổi trưa hôm đó tỉnh lại ở nơi này, trời tối hai lần, bây giờ lại tối sầm, hắn đã ba ngày chưa uống
được giọt nước nào...
Cố Tam đã dạy Lỗ Lỗ nước là cái gì, tuy là học được nhưng vẫn hiểu chậm
lắm, cộng thêm nàng không ngờ tới hội theo lão tộc trưởng trong miệng
nghe thấy quái nhân nói, sửng sốt một lúc lâu, lại kết hợp với đôi môi
khô nứt của lão tộc trưởng mới hiểu ra được. Xung quanh không có nước,
nàng nghĩ đến trái cây vừa ăn xong, vội vàng chạy đến cửa động, nhặt
những quả ít bị hư hại do rơi xuống khi nãy đưa đến miệng của lão tộc
trưởng..
Lão nhân gia nhắm mắt lại chật vật nuốt, rất nhanh liền ăn xong, Lỗ Lỗ
lại lựa mấy quả không tính quá xấu xoa nhẹ một chút, đưa tới.
Liên tiếp ăn chừng mười cái quả dại, Lâm viên ngoại rốt cuộc cũng có cảm giác sống lại.
”Đa tạ cô nương ơn cứu mạng, nếu không có may mắn gặp được cô nương, lão đầu tử ta chỉ sợ cũng... Khụ khụ... Tiểu cô nương, ngươi biết đây là
nơi nào sao?” Lâm viên ngoại cổ họng khó chịu, nói được một nửa liền ho
lên, hắn một bên đưa tay cho miệng ho, một bên cố gắng men theo ánh sáng mơ hồ quan sát ân nhân của mình. Nhờ ánh nắng còn sót lại, hắn mơ hồ
thấy rõ đối phương là một thiếu nữ xinh đẹp, chân không đi giày, mặc y
phục rộng của nam tử, cổ tay áo và ống quần đều xoắn lên cao. Chẳng lẽ
là nông nữ phụ cận?
”Meo...” Lỗ Lỗ trợn tròn mắt, nàng không hiểu tộc trưởng nói a?
”Cô Lỗ Lỗ...” Nàng nghi hoặc hỏi chính mình.
Lâm viên ngoại cũng ngốc, cô nương này thế nào lại học mèo kêu?
Kế tiếp là một bên dùng ngôn ngữ miêu tộc hỏi đến náo nhiệt, một bên nỗ
lực dùng tiếng người thật đơn giản định cùng ân nhân nói chuyện, lại bị
từng tiếng mèo kêu liên tục làm cho lưng phát lạnh choáng váng cả đầu.
Sau đó, Lâm viên ngoại khôi phục một chút khí lực, hắn run rẩy vịnh đứng lên, nghĩ tự mình đi bên ngoài nhìn
xem. Lỗ Lỗ vội vàng đỡ hắn, mặc dù
lão tộc trưởng sẽ không nói miêu ngữ, nhưng hắn là nàng kính trọng
người, là trưởng bối cả mèo tộc ngưỡng vọng, nàng từ nhỏ đã không muốn
xa rời hắn, coi hắn là trời, mặc kệ phát sinh đại sự gì, chỉ cần lão tộc trưởng vừa xuất hiện, nàng sẽ không sợ.
Ra động, tia sáng túc, hai người cũng đều ngốc.
Lâm viên ngoại kinh ngạc với tiểu cô nương mỹ mạo kinh người, Lỗ Lỗ
khiếp sợ là, kẻ xấu giảm đi tuổi thọ của lão tộc trưởng luôn sao!
Trong lòng nàng khó chịu vô cùng, ngồi chồm hỗm trước người lão tộc trưởng, ôm hắn chân khóc lớn.
Tiếng khóc của Lỗ Lỗ, chia làm vài loại, khóc khi sợ hãi, khi bị ủy
khuất, khi muốn xin xỏ, nàng đếu có cách khóc riêng cả đấy. Đây không
phải là nàng cố ý học được, mà là trời sinh chính là như vậy, là bản
năng. Tất cả các giống cái đều nói, giống cái miêu tộc, như thế nào cũng đều xinh đẹp, cho dù ở tư thế khó coi như trượt chân ngã bật ngửa, cũng đều mang theo sự kiều mị trời sinh kia, giống đực thấy, sẽ không cười
nhạo các nàng, chỉ biết tranh nhau tiến lên đi đỡ.
Cho nên, cho dù hiện nàng quỳ xuống đất gào khóc, nước mắt nước mũi tèm
lem, khóc đến thở không ra hơi, cũng sẽ không ai nói nàng xấu, chỉ biết
thật tình vì nàng nước mắt mà đau lòng. Mà đối với Lâm viên ngoại sống
sót sau tai nạn mà nói, cảm giác kia thật là phức tạp. Hắn đã qua năm
mươi, đứa con duy nhất của hắn trừ khi làm nũng đòi tiền, muốn các loại
đồ chơi mới, chưa từng có chủ động quan tâm đến hắn. Nếu là hắn có đau
đầu nhức óc, nhi tử cũng chỉ quan tâm có lệ hởi vài câu, hắn nói nhi tử
không nên đến gần để tránh bị lây bệnh, nhi tử lập tức liền đi, không
chút nào ướt át bẩn thỉu nào, nào biết là cha hắn kỳ thực hi vọng hắn sẽ ương ngạnh muốn ở cạnh mình, ngóng trông nhi tử chăm sóc, bón thuốc cho mình!
Bị nhốt mấy ngày nay, Lâm viên ngoại thậm chí có mơ mơ màng màng nghĩ
tới, vạn nhất hắn đã chết, lúc nhi tử đỡ quan hạ táng, có thể khóc được không? Khóc không được, bị người nhìn thấy, sẽ không tốt tới thanh danh nhi tử...
Bây giờ, có một tiểu cô nương xa lạ vì hắn khóc thành như vậy, quả thực
so với tiếng khóc nức nỡ của nữ tử mà hắn biết, tiếng khóc này xuất phát từ nội tâm của một đứa trẻ!
Nàng biết mình sao?
Tạm thời đè xuống an nguy của mình, Lâm viên ngoại vội vàng trước trấn
an tiểu cô nương đang thương. Biết nàng nghe không hiểu lời mình nói,
hắn cố sức đem người đỡ lên, để Lỗ Lỗ lao vào ngưc mình, Lâm viên ngoại
cũng không cảm thấy có cái gì mất tự nhiên, giống như dỗ trẻ nhỏ vỗ vỗ
đầu nàng an ủi, “Đừng khóc đừng khóc, ta không sao.”
Được trấn an, Lỗ Lỗ cũng ngừng khóc, sau đó lại ôm lão tộc trưởng không
chịu buông tay. Sau khi Thu Thu chết, nàng một mình ngây người ở địa
phương xa lạ này lâu như vậy, thực sự là sợ chết, bây giờ rốt cuộc nhìn
thấy thân nhân, nàng không còn đơn độc ở nơi xa lạ này nữa!
Lâm viên ngoại bất đắc dĩ vỗ vỗ nàng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh là vùng núi hoang sơ, không định được phương hướng, mà nơi
này địa thế thấp, cũng không cách nào quan sát được tình huống dưới chân núi. Trời sắp tối, hắn không dám ngừng lại, dắt tiểu cô nương đến nơi
cao hơn.
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đi theo hắn, trong lòng nàng, chỉ cần có lão tộc trưởng bên người, nàng cái gì cũng không cần nghĩ.
Lao lực trèo đến gần đỉnh núi, Lâm viên ngoại lập tức phát hiện, hắn vị trí của núi này, cách đỉnh núi nhà mình cũng không xa.
Rốt cuộc là ai đem hắn nhốt đến nơi này?
Hắn một bên dắt Lỗ Lỗ trở về đi, một bên nhớ lại tình cảnh ngày đó. Bất
luận hắn nghĩ như thế nào, đều chỉ nhớ được sau khi dùng bữa sáng, hắn
tản bộ ở hoa viên sau nhà, đi cúng hắn khi đó là Bạch quản gia. Hắn nói
cho Bạch quản gia quyết định của mình còn phân phó Bạch quản gia một hồi mang Lâm Toàn đi xem mảnh đất mình sẽ giao cho con, sau đó đi tới đi
lui, cái ót tê rần, hắn liền bất tỉnh nhân sự...
Đêm đen, Lâm viên ngoại đang chìm đắm trong suy nghĩ cũng hậu tri hậu giác phát hiện, là tiểu cô nương dắt hắn đi đâu.
Không có đèn sao nàng lại thấy đường đi?
”Tiểu cô nương, ngươi tên gì a?” Hắn nhịn không được hỏi.
”Lỗ Lỗ?” Lỗ Lỗ nghe hiểu một chút, quay đầu nói.
”Kia cha mẹ ngươi đâu?”
”Meo...” Lỗ Lỗ hiểu ý, nhưng nàng không biết trả lời như thế nào. Cố Tam có hỏi việc này, nàng nói nửa ngày cũng không có thể làm cho Cố Tam
hiểu được kỳ thực là cha nàng nương không bị chôn dưới đất, cũng không
có vứt bỏ nàng, cũng không có bị dã thú giết chết, nàng chỉ là, chưa
từng thấy qua cha mẹ mà thôi, bởi vì nàng sinh ra không bao lâu, liền bị đưa đến báo tộc.
Người bình thường sao có thể học tiếng mèo kêu?
Lâm viên ngoại có chút hiểu. Hắn nghe nói qua sói đem đứa nhỏ ngậm đi,
tự mình nuôi dưỡng, khi đứa nhỏ lớn lên, sẽ không nói, sẽ không bước đi, chỉ biết sói tru, như di chuyển bằng tứ chi. Như vậy tiểu cô nương kêu
meo meo này, chẵng là bị mèo hoang nuôi lớn? Trên người nàng là y sam
nam tử bình thường thô sơ, có lẽ là nàng chạy tới dưới chân núi trộm
đến?
”Meo...” Lỗ Lỗ chợt dừng bước, cảnh giác kêu lên.
Lâm viên ngoại theo tay nàng chỉ nhìn lại, liền thấy sao bụi cây xa xa hình như có người cầm đèn lồng hướng bên này đi tới.
Đi đến nơi này một mình khi nửa đêm ư?
Lâm viên ngoại trong lòng khẽ động, kéo Lỗ Lỗ trốn sau lùm cây.
Người nọ là đi ngang qua hay là đến tìm hắn?
Là tới cứu hắn, hay là giết hắn? Nếu như là cứu, vỗn dĩ sẽ không nên đến chỉ một người…