Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 9: Khó coi


trước sau

Bùi Sách có sự nghi ngờ với Bạch quản gia, Bạch quản gia vừa ra khỏi cửa, hắn liền dẫn người theo dõi, vì để tránh cho bị Bạch quản gia phát hiện, bọn họ cố giữ một khoảng cách, càng vào sâu trong núi, khoảng cách này lại kéo dài một chút. Cho nên đến lúc bọn họ đi lên, vừa lúc nghe thấy Lâm viên ngoại cầu Bạch quản gia buông tha Lỗ Lỗ, biết được thân phận nàng.

Bùi Sách lại không nghĩ quá nhiều về việc ban đêm cô nam quả nữ ở cùng một chỗ thế nào. Thứ nhất hắn là được phó thác, thứ hai, đối phương là không được dạy dỗ, không có thái độ ngượng ngùng của khuê các nữ tử cần có.

Nhưng hắn cũng không ngờ tới, cô nương này mặc quần áo xốc xếch đi theo hướng ba người Thanh Mặc.

Hắn vội vàng đuổi theo, từ phía sau lưng ôm lấy người, thuận thế đem áo bào rộng lớn đang theo gió lay động kia khép lại, che lại thân thể nữ nhân mềm mại.”Cô nương, ta trước giúp ngươi thắt đai lưng lại, ngươi yên tâm, ta lập tức dẫn ngươi đi tìm Lâm viên ngoại.” Hắn không dám buông tay, đưa tắt nhanh vòng tới sợi thắt lưng.

Lỗ Lỗ sao có thể ngoan ngoãn nghe lời!

Nàng dùng sức giãy giụa, lại đã quên đôi chân nhỏ sớm đã bị thương, giãy giụa lại giẫm viên đá nhọn trên đất, nàng đau thấu trời liền nghiêng ngã xuống, tay còn nắm chặt Bùi Sách. Bùi Sách bất ngờ, theo ngã sấp xuống, vừa vặn ngã trên người Lỗ Lỗ. Đúng lúc này, Thanh Mặc quay đầu lại, bắt gặp một màn “Không chịu nổi” này.

Bùi Sách dĩ nhiên không biết suy nghĩ hoang đường của thằng nhóc thiếp thân. Khi cảm nhận được thân thể linh lung dười người, hắn lập tức dựng lên, thấy Lỗ Lỗ không ngại, hắn chạy mấy bước nhặt lại đai lưng, sau đó từ phía Lỗ Lỗ ngồi xổm xuống, nhắm mắt thay nàng mặc sam tử.

Sau khi Lỗ Lỗ ngồi dậy, mắt mở trừng trừng nhìn lão tộc trưởng bị người đưa đi, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu không nói lên được. Nàng ngây người, tùy ý người ngoài thay nàng mặc quần áo, dến khi đói phương đến trước người của nàng, nàng mới hai mắt đẫm lệ mông lung phát hiện, giống đực này, nàng biết. Hắn tắm cho nàng, thuận lông, uy nàng ăn cơm, còn ôn nhu sờ đầu nàng nữa.

Vậy hắn nhất định không phải người xấu nên Lỗ Lỗ chớp chớp mắt, yên tâm khóc lên.

Bùi Sách có chút không biết phải làm sao, muốn khuyên người, đối phương lại nghe không hiểu hắn nói, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh, nhìn cánh rừng trầm tư.

Việc bắt cóc, cũng không phải là chủ ý của một mình Bạch quản gia, bởi vì hắn là gia nô Lâm gia, nếu giết Lâm viên ngoại rồi mang ngân phiếu lẩn trốn, hắn sẽ phải đeo trên lưng hai danh giết người và trốn nô, hắn có thể làm được quản gia, tuyệt đối là người thông minh, sẽ không chọn đường chết này. Nhưng nếu giết người rồi ở lại, hắn có thể mò được chỗ tốt gì? Lâm gia còn một thiếu gia, Chu di nương không ngốc, coi như là thân biểu ca, nàng cũng sẽ không không duyên cớ đem sản nghiệp nên có của nhi tử phân cho người ngoài, trừ phi Bạch quản gia và Chu di nương là đồng lõa, bọn họ hợp mưu...

Nói chung, Lâm gia chắc chắn sẽ không yên ổn, Lâm viên ngoại lớn tuổi như vậy, không biết có thể thừa nhận nổi không?

Lỗ Lỗ khóc đủ rồi, nàng sờ chân mình, ngón tay đụng tới đôi chân bị thương, đau vô cùng, căn bản không thể đi nữa.

Nàng giật nhẹ tay áo Bùi Sách, trúc trắc nói: “Ta kêu, Lỗ Lỗ, ngươi gọi?” Những người này hình như có quy củ vừa gặp mặt liền hỏi tên.

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nữ êm tai ngọt mà không ngấy, Bùi Sách lấy lại tinh thần, hơi kinh ngạc, chớp mắt nói: “Tại hạ gọi Bùi Sách, vị cô nương này, sắc trời đã tối, ta đưa ngươi xuống núi đi tìm Lâm bá phụ?”

”Meo...” Lỗ Lỗ liền nghe đã hiểu hai chữ.

Nghe thấy tiếng mèo kêu này, Bùi Sách rốt cuộc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.

Trước mặt cô nương, rất đẹp. Mày nhỏ dài cau lại, đôi mắt long lanh hơi xếch, khuôn mặt trắng muốt đẫm lệ, có vẻ mảnh mai đáng thương. Môi đỏ mọng nở nang căng mọng vì hoang mang mờ mịt mà khẽ mở, trong lúc lơ đãng toát ra vẻ mời gọi mị hoặc vô cùng. Bùi Sách cấp tốc rũ mắt xuống, ánh mắt xẹt qua cổ áo rộng lớn không che lấp được cái cổ xinh đẹp, mái tóc dài rơi xõa, sợi tóc theo gió lung lay, mái tóc dài cơ hồ muốn chạm được mặt đất.

”Meo...” Lỗ Lỗ không chú ý tới biến hóa của Bùi Sách, nàng cầm tay hắn, thừa dịp hắn ngây người, dùng công phu ánh mắt lấy lòng nhìn hắn, tay chỉ theo hướng Lâm viên ngoại biến mất, cầu hắn mang nàng đi tìm lão tộc trưởng.

Bùi Sách hiểu ý của nàng, gật đầu, trở tay nắm nàng, muốn đỡ nàng
lên đến. Tình thế bức bách, phải xuống núi sớm quan trọng hơn, lễ giáo có thể lượt bớt một chút.

Lỗ Lỗ không chịu đứng dậy, nàng chuyển thân thể, hai tay chống mặt đất, nhấc chân đưa đến Bùi Sách trước mặt.

Nàng nhấc chân, ống quần rộng lập tức trượt xuống, lộ ra hai đoạn thon cân xứng chân nhỏ, như trơn mịn như trân châu. Bùi Sách bản năng dời tầm mắt, nhưng Lỗ Lỗ meo ô kêu, một bộ cố nài hắn xem. Hắn có chút khó hiểu, đành phải lui về phía sau một chút, ngồi xuống, đặt chân nàng lên đầu gối mình, sau đó nâng lên một cái, cẩn thận nhìn

Dạ thịt trên tay nhẵn nhịu mìn màng, Bùi Sách lại không có tâm tư tâm viên ý mã, hắn nhìn kia hết vết thương dọa người kia, lại so sánh da thịt hoàn hảo xung quanh, chân mày liền nhăn lại. Buông chân, hắn kéo qua tay nàng xem, trong lòng khiếp sợ. Cô nương này thân thể mảnh mai như thế, không phải trong núi lớn lên, ngược lại như tiểu thư của đại gia đình được nuông chiều từ bé. Nhưng nhà ai lại đem cô nương dưỡng thành như vậy? Đần độn và điên tuy là bệnh, nhưng học theo mèo thế này, phông phải mất hai ba ngày là có thể dưỡng thành.

”Meo...” Lỗ Lỗ thấy giống đực lại ngẩn người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Lão tộc trưởng bị thương, nàng muốn đi bồi hắn.

Bùi Sách thu lại suy nghĩ, hướng Lỗ Lỗ cười nhẹ, xoay người trước người của nàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình.

Lỗ Lỗ hài lòng kêu một tiếng, gót chân chỉ xuống đất, nhào tới.

Nàng động tác quá nhanh, Bùi Sách suýt ngã, may mắn sau một khắc liền đứng vững vàng. Hắn nâng chân nàng cong lên, đi vui vẻ, vững vàng hướng xuống chân núi.

Lỗ Lỗ ôm cổ Bùi Sách, đầu dựa lên bả vai rộng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi sờ sờ lông mày xếch của hắn, một hồi sờ gương mặt, cảm nhận cảm xúc mềm dưới ngón tay, tay nhỏ bé chậm rãi trượt xuống, đụng tới hắn trái cổ. Nàng cúi đầu, tò mò nhìn chằm chằm chổ nhô lên ở cố hắn, trong cổ họng phát ra âm thanh nghi hoặc ùng ục.

Bùi Sách bắt đầu còn có chút không tự nhiên, nhưng nghĩ đến đối phương ngây ngô, hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh trấn định. Đáng tiếc, mặc dù hắn không có suy nghĩ nhiều, nhưng lần đầu bị người khác phái cùng tuổi chạm lên thân thể nên cũng có một chút phản ứng. Hắn nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lành lạnh lơ đãng đảo qua Lỗ Lỗ, thấy con ngươi đen bóng một mảnh trong suốt, môi mím chặt cũng rốt cuộc buông lỏng. Xem ra, nàng không phải cố ý.

Đường núi gồ ghề, Lỗ Lỗ ở Bùi Sách trên lưng, theo hắn trên dưới lắc lư, chơi đã, một chút khốn ý tập đi lên, mí mắt càng lúc càng trầm.

”Meo...” Nàng cọ cọ bên mắt hắn, an tâm ngủ. Hai lần ở chung, nàng cảm thấy nam nhân này rất ôn nhu, là người tốt.

Trên mặt bị tóc mềm ma sát, có chút ngứa, Bùi Sách đang muốn tránh, chợt nghe nữ nhân phát ra tiếng mèo kêu tinh tế yếu yếu phảng tựa làm nũng, hắn cước bộ hơi dừng, trong đầu đột nhiên hiện ra con mèo nhỏ màu trắng nằm dưới tàng cây meo ô gọi.

Đôi mắt hắn liền ảm đạm.

Con mèo nhỏ hôm qua buổi trưa liền không thấy tăm hơi, không biết hiện có về không. Hắn mới nuôi nó chưa được một ngày, nó có thể hay không sẽ không quay về? Nó linh động đáng yêu như vậy, nếu ai nhặt được, chắc chắn cũng muốn giữ nó lại?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện