Lâm Hành Hành nằng nặc đòi theo Vu Đằng về nhà, Vu Đằng thật sự không biết phải làm sao, cô chỉ có thể không tình nguyện đưa anh ta về nhà mình. Đối với đại thiếu gia như Lâm Hành Hành thì căn hộ nhỏ của Vu Đằng quả thực bí bách như vỏ con ốc sên, hoàn toàn không được chiếu sáng bởi ánh mặt trời.Thấy Vu Đằng sống ở nơi chật chội như thế, Lâm Hành Hành khinh thường nghĩ trong lòng: Đúng là paparazzi có khác, nơi ở và công việc giống hệt nhau, đều thích chui rúc giữa đất trời rộng lớn.Tính tình Lâm Hành Hành trước giờ vẫn vậy, nghĩ như nào là nói ra miệng y như thế.Vu Đằng đang rót nước cho Lâm Hành Hành, khi nghe thấy vậy bèn dừng động tác trên tay. Cô có lý do để tin tưởng Lâm Hành Hành chắc chắn sẽ ghét bỏ nước lọc và cái cốc nhà cô, rót nước cho anh ta chỉ tổ lãng phí, vì vậy cô chỉ rót đúng một cốc cho mình.“Ngay đến cốc nước cũng không rót cho khách?!” Lâm Hành Hành không tiếc lời công kích Vu Đằng, anh hy vọng đối phương biết khó mà lui, “Đạo đãi khách quá tệ hại, tệ hại hệt như công việc của cô.”Bất kể ai bị nói như vậy thì trong lòng cũng không thoải mái. Vu Đằng là paparazzi theo dõi Lâm Hành Hành, cô đương nhiên biết rõ bối cảnh đối phương. Dù thế nào thì Lâm đại thiếu gia cũng không phải là người mà cô có thể trêu vào.Nhưng cô đầu trọc thì sợ gì bị nắm tóc, “Xin anh đừng xúc phạm nghề nghiệp của tôi.”“Cô coi đây là nghề nghiệp?” Lâm Hành Hành có chút khinh thường, anh thật sự không hiểu sao lại có người lại ăn no rửng mỡ đi làm cái nghề này. Có tay có chân, muốn kiếm tiền kiểu gì chả được, vậy mà cứ nhất quyếtphải kiếm mấy đồng tiền từ việc dơ bẩn như kia, “Cô có biết hai chữ nghề nghiệp viết như thế nào không?”Vu Đằng ngồi ngay ngắn ở phía đối diện Lâm Hành Hành.Không gian trong phòng có hạn nên không có sô pha, hai người đều ngồi trên ghế dựa. Vu Đằng ngồi thẳng lưng nhìn Lâm Hành Hành, dáng vẻ hết sức quật cường: “Xin anh tôn trọng tôi.”Lâm Hành Hành: “….”Thôi được rồi, vì đôi mắt trong vắt kia của Vu Đằng, Lâm Hành Hành nghĩ ngợi vài giây và quyết định không công kích nhân thân của đối phương. “Nếu đã tôn trọng lẫn nhau thì mong cô đừng tiếp tục đăng mấy tin tức kiểu như vậy về tôi.” Lâm Hành Hành đứng dậy, căn phòng chật chội này khiến anh muốn đi một vòng cũng khó, nhưng nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ và ngăn nắp, “Lần này tha cho cô, nếu có lần sau…”Lời đe doạ mới nói được một nửa thì điện thoại của Lâm Hành Hành bỗng nhiên đổ chuông. Bố anh gọi điện tới, nói rằng ông nội đi xuống dưới tầng thì bị ngã cầu thang, hiện tại đã hôn mê và đang được bác sĩ cấp cứu.Bố Lâm hơi tức giận, con trai của ông chẳng bao giờ ngoan ngoãn nghe lời, ba mươi tuổi đầu vẫn còn lêu lổng, làm hại ông cụ phải nhọc lòng vìnó: “Đồ mất dạy, ông nội anh nhìn thấy tin tức mới nhất về anh nên mới bị như vậy, anh nhanh nhanh cút về nhà cho tôi.”Ông nội năm nay đã 86 tuổi, ngày thường rất bướng bỉnh, tính cách lại cố chấp, mười con trâu kéo cũng không lại. Mỗi ngày ông nội đều xem mấy tin tức mà mình không thích, sau đó tức giận rồi tự khiến bản thân tăng huyết áp.Trong lòng Lâm Hành Hành vô cùng lo lắng, anh nắm chặt chìa khoá xe trong tay rồi lao ra ngoài theo bản năng. Thời điểm chạm vào tay nắm cửa, Lâm Hành Hành quay đầu nhìn người khởi xướng đang gườm gườm nhìn mình, trong đầu anh bỗng loé lên suy nghĩ, “Cô đi cùng tôi đến chỗ này.” Lâm Hành Hành dẫn theo Vu Đằng về nhà, lúc này bác sĩ đang dặn dò ba Lâm những điều cần lưu ý. Anh không rảnh để nghe bác sĩ nói mấy từ ngữ chuyên môn, vì thế lập tức hỏi thẳng vào vấn đề: “Ông nội của tôi thế nào?”“Xuất huyết não, nhưng may mắn cấp cứu kịp thời.” Bác sĩ nhìn Lâm Hành Hành rồi trấn an, “Ông nội cậu đã tỉnh, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.” Lâm Hành Hành đi thẳng về hướng phòng ông nội, hơn nữa cũng không quên kéo theo cả Vu Đằng trước ánh mắt kinh ngạc của ba Lâm.Ông nội nằm ở trên giường đã không còn nhanh nhẹn, minh mẫn như ngày thường vẫn hay cầm cây gậy chống để mắng mỏ anh. Giờ đây cả người ông giống như bị rút đi một nửa linh hồn, hai mắt nhắm nghiền, nằm yên trong chăn.Thời gian là thứ vũ khí vô cùng tàn nhẫn, không biết từ khi nào người đàn ông uy nghiêm có tiếng nói nhất trong đại viện, chuyên trị đám nhãi ranh nghịch ngợm… hiện tại những đứa trẻ từng được ông dạy dỗ đều trở thành người thành đạt, nhưng ông thì đã già, ngay cả việc lên xuống cầu thang cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.Cổ họng Lâm Hành Hành như nghẹn lại, biết rõ ông nội đang giả vờ ngủ, anh ho một tiếng để lấy lại giọng: “Thôi nào ông nội, ông bao nhiêu tuổi rồi mà lại không cẩn thận như vậy, sao tự nhiên ông đi lên tầng làm gì? Sân vườn nhà mình lớn thế kia, chẳng lẽ không đủ chỗ cho ông đi dạo ạ?” Người trên giường không phục đáp lại: “Ông già này đi nhìn phòng anh.” Nghe được giọng nói của ông nội, lo lắng trong lòng Lâm Hành Hành vơi đi phân nửa. Anh ngồi ở mép giường, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Phòng con có cái gì đẹp mà ông nội phải lên nhìn. Để con bảo dì Trương dọn phòng con xuống dưới, ở ngay đối diện phòng của ông. Lúc ấy ông tha hồ nhìn mỗi ngày.”Ông nội Lâm vẫn không chịu mở mắt, nhưng với đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất, ông vẫn vô cùng kỳ vọng: “Ông hỏi anh, anh thật sự… thật sự với nam diễn viên…”“Được rồi, con nói…” Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn Vu Đằng đang đứng khép nép ở bên cạnh, ánh mắt hình viên đạn bắn về cô không trượt phát nào, “Bố con nói ông nhìn thấy tin tức mới nhất nên mới ngất xỉu, sao bây giờ ông lại nhắc tới chuyện trước kia?”Ông nội Lâm hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Lâm Hành Hành: “Tin tức mới nhất là nói về anh và chị gái anh, ông có cái gì phải tức giận. Ai bảo dạo gần đây lại có người nói… nói anh, anh!”Ông nội Lâm không thể nói thành lời cái từ kia.Mà giờ phút này, Vu Đằng đứng hóng hớt ở bên cạnh đã hoàn toàn đơ người. “Chị gái anh” là sao? Chẳng lẽ Lâm Hành Hành và siêu mẫu Giang Tình không phải loại quan hệ kia?Vu Đằng rụt đầu lại, trong lòng cô càng thêm chột dạ.Lâm Hành Hành cười một tiếng rồi gọi Vu Đằng: “Cô lại đây nói cho ông