Đằng nào cũng được nghỉ, buổi chiều Vu Đằng không có việc gì làm nên cô tính toán trở về căn hộ nhỏ của mình.Lâm Hành Hành xoay chìa khoá xe trong tay, anh cố ý giảm tốc độ ở mức chậm nhất có thể, vẻ mặt khoe khoang hiện rõ ba chữ to “Xin tôi đi”.Vu Đằng lại không hiểu ý của Lâm Hành Hành, cô đã quen dựa vào chính sức mình, chứ chưa bao giờ thích ỷ lại người khác. Nên cô không hề có ý định bảo Lâm Hành Hành đưa mình về nhà, thế nhưng cô vẫn nói:“Anh lái xe cẩn thận nhé.”Một tay Lâm Hành Hành cầm vô lăng, còn một tay thì xoay xoay chìa khoá của một chiếc xe khác trong nhà… Vu Đằng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu,Lâm đại thiếu gia đang muốn khoe khoang độ giàu có trước mặt cô sao??? Nhưng chuyện này có gì đáng để khoe khoang, cô vốn dĩ là một kẻ nghèo kiết xác.Lâm Hành Hành có ý tốt quan tâm nhưng lại bị người ta phũ phàng, anh hừ một tiếng rồi mặt hằm hằm ném chìa khoá xe ra sau, mặc kệ nó bay tới nơi nào.Xe chạy chưa được bao lâu thì bị cảnh sát giao thông vẫy lại. Đồng chí cảnh sát trẻ tuổi thấy xe của Lâm Hành Hành vòng qua vòng lại chỗ này mấy lần thì sớm đưa ra kết luận: “Tiên sinh, anh lạc đường sao?”Lâm Hành Hành: “……” Chết tiệt!Cuối cùng Vu Đằng vẫn không mở miệng bảo anh đưa mình về, còn Lâm Hành Hành cũng lười phải xuống nước với cô.Lâm Hành Hành đạp chân ga, xe ô tô lao vun vút trên đường, sau đó dừng ở hướng ngược lại rất xa với điểm muốn xuống của Vu Đằng. Trò đùa dai đã thực hiện được, Lâm Hành Hành hả hê gõ gõ ngón tay lên vô lăng, trong lòng thì thầm nghĩ: Vu Đằng, tôi cho cô cơ hội cuối cùng.“Úi!!!” Vu Đằng bất ngờ kêu lên, đã thế còn có vẻ rất vui mừng. Cô cầm tấm bản đồ rồi lắc lư trước mặt người bên cạnh, “Cảm ơn anh nhiều nhé. Nơi này vô cùng tiện đường đến công ty tôi, hơn nữa chỉ cách ga tàu điện ngầm có 200 mét. Tôi đi trước đây.”Nói dứt lời, Vu Đằng liền đẩy cửa xe mà không đợi Lâm Hành Hành đáp lại, cô vừa xuống xe vừa lẩm bẩm lầm bầm tìm kiếm thẻ tàu điện ngầm. Đến khi tiếng đóng cửa xe vang lên, Vu Đằng mới vẫy tay với người trong xe và dùng khẩu hình nói: “Tạm biệt.”Lâm Hành Hành hít sâu một hơi nhưng vẫn không thoải mái. Anh dẫm chân ga, chiếc xe phóng vèo về trước, để lại cho Vu Đằng cái bóng của đuôi xe. Nhìn Lâm Hành Hành rời đi, Vu Đằng bĩu môi làm mặt xấu với đuôi xe. Người này đúng là đáng ghét, lúc ở nhà họ Lâm thì vẫn bình thường, vậy mà trên đường đã bắt đầu hai sôi ba lạnh, khi thì trừng mắt với cô, khi thì ném chìa khoá xe. Đã thế còn cố ý đưa cô tới chỗ xa như vậy, hại cô phải tốn thêm tiền ngồi tàu điện ngầm.Xem ra cuộc sống hôn nhân sau này của cô sẽ không hề sung sướng. Ngồi tàu điện ngầm không bao lâu thì Vu Đằng nhận được điện thoại của Khai Tư.“Vu Đằng, chị muốn gặp em.”Nghĩ tới cuộc điện thoại gọi cho Tần Liệt để xin nghỉ vào sáng nay, Vu Đằng lập tức lúng túng: “Chị Khai Tư, hôm nay em nghỉ.”“Chị biết.” Khai Tư vô cùng bình tĩnh, “Không phải bạn trai em đích thân gọi điện cho boss lớn để xin nghỉ hay sao.”Vu Đằng nghĩ thầm quả nhiên giọng nói kia là của chị Khai Tư, nhưng tại sao sớm như vậy mà hai người đã ở cạnh nhau? Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì giọng nói của Khai Tư lại truyền tới:“Con nhóc này, chị đã nói sẽ có trách nhiệm với em, kết quả em đi gặp mặt người lớn mà chị còn không biết đối tượng của em là ai. Mau về nhà cho chị, chị đợi em dưới nhà.”Vu Đằng cất điện thoại, bên tai văng vẳng giọng nói đau lòng của Khai Tư, nhưng trong thâm tâm cô lại cảm thấy rất trớ trêu cho hoàn cảnh của mình. Cô vào công ty thông qua tuyển dụng trực tiếp, lúc ấy người phỏng vấn cô cuối cùng chính là Khai Tư.Từ khi biết Vu Đằng là trẻ cô nhi, Khai Tư vô thức nổi lên trách nhiệm của một người chị. Ngoại trừ công việc, Khai Tư luôn ngầm quan tâm đến mọi chuyện của Vu Đằng. Cảm giác ấm áp này chính là động lực để Vu Đằng tiếp tục làm việc ở công ty.Cô nghĩ mặc kệ công việc này tồi tệ như thế nào, hoặc có hèn mọn như lời Lâm Hành Hành nói hay không… chỉ cần nơi này có Khai Tư là đã tốt lắm rồi.Lúc Vu Đằng về đến nhà, Khai Tư đang cầm hai cây kem ngồi trước cửa hàng tiện lợi. Khai Tư gọi Vu Đằng đi vào rồi hào phóng mua cho cô một cây, sau đó hai người cùng nhau lên tầng.“Nói đi.” Khai Tư mới có hai lăm tuổi, lớn hơn Vu Đằng năm tuổi nhưng so với Vu Đằng thì cô đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, “Em dính dáng tới loại công tử nhà giàu ngu ngốc như này từ khi nào?”… Lâm Hành Hành là loại người giàu có ngu ngốc sao? Vu Đằng không dám giấu diếm, cô kể từ đầu đến cuối câu chuyện cho Khai Tư nghe. “Em điên rồi hả?” Khai Tư rối rắm nhíu chặt mày, “Em muốn đổi việc khác thì có thể nói với chị, chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc. Em và anh ta kết hôn giả như thế, em làm sao có thể yêu đương với ai.”“Nguyên nhân cũng không hẳn là vậy…” Hôm nay nhiệt độ ngoài trời rất nóng, ăn kem cũng không thể giải nhiệt hoàn toàn, Vu Đằng nóng đến nỗi hai má đỏ ửng, “Ông nội Lâm cực kỳ tốt, ông ấy thực sự yêu quý em, mà em thì cũng muốn làm ông vui vẻ.”Khai Tư thở dài một hơi, cô xoa xoa mái tóc ngắn của Vu Đằng. Cô nhóc này thực sự khuyết thiếu tình cảm gia đình, chỉ vì ông lão ấy yêu quý mà sẵn sàng kết hôn giả với người mình không quen.Tuy gia cảnh Khai Tư bình thường, nhưng cô lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, đầy đủ tình thương yêu của bố mẹ. Dù chưa từng trải qua những chuyện như Vu Đằng, nhưng cô biết những năm qua cô nhóc này đã quá vất vả. Cho nên mới vì một chút yêu thương mà để bản thân mình thiệt thòi. “Vậy em phải cẩn thận.” Khai Tư mở khoá điện thoại rồi lên mạng, “Chị mua cho em vài đồ.”Vu Đằng nghiêng đầu qua nhìn thì phát hiện tất cả đều là bình xịt hơi cay, đinh nhọn, kìm chích điện phòng biến thái…v..v… hành động này khiến cô không nhịn được mà cười rộ lên: “Chị yên tâm, Lâm Hành Hành cũng đâu thích em, mấy thứ này không cần dùng tới.”Khai Tư cười ha ha rồi liên tục lắc đầu: “Đấy là em nghĩ vậy thôi, đàn ông đều khốn khiếp, nói không chừng…”Vu Đằng: 囧 囧Sau khi chuẩn bị tốt công cuộc phòng ngừa biến thái, Khai Tư còn định dặn Vu Đằng đừng để người ta lừa tiền lừa sắc, nhưng lời nói chuẩn bị đến bên miệng thì cô lại ngừng để suy nghĩ…Nói về tiền, Vu Đằng không những sẽ không bị lừa, có khi còn lừa được một ít từ Lâm Hành Hành.Nói về sắc, dụng cụ phòng biến thái đều đã đủ cả, còn những thứ khác thì phải xem ý trời.Với lại đạo diễn nổi tiếng như Lâm Hành Hành chỉ cần búng tay một cái là khối người tình nguyện bò lên giường, có lẽ anh ta sẽ không đói khát đến mức ăn cả Vu Đằng.“Được rồi.” Vu Đằng bỗng nhiên giữ chặt cánh tay Khai Tư, “Bây giờ đến lượt chị, tại sao sáng sớm chị đã ở chỗ boss lớn.”“Chuyện này hả…” Khai Tư quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, “Không giấu gì em, hôm qua chị đi chụp…”“Stop!!!” Vu Đằng ngắt lời Khai Tư, “Chị đang nói dối.”“Thôi được rồi.” Khai Tư biết mình không lừa được Vu Đằng, nếu cô nói dối thì phải dùng muôn vàn lời nói dối khác để làm trọn vẹn câu