“Vị đó là Thục phi nương nương mà Hoàng Thượng vừa tấn phong, gần đây được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi nhớ giữ mình đừng để đắc tội với nàng!”“Nương nương cát tường!”
Đây là câu đầu tiên mà Chu Hoài Lễ nói với Vân Thục phi vào buổi đầu tiên nhìn thấy nàng, lúc đó hắn chỉ mới là một tên thái giám tạp dịch nhỏ nhoi, lần đầu được nhìn thấy quý nhân trong cung ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mãi cho đến khi đoàn người trùng điệp của Vân Thục phi chầm chậm rời khỏi hắn mới dám đứng lên.
Tiểu Quý Tử ở bên cạnh nói khẽ với hắn: “Vị đó là Thục phi nương nương mà Hoàng Thượng vừa tấn phong, gần đây được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi nhớ giữ mình đừng để đắc tội với nàng!”
“Tôi sao mà dám chứ!” Hắn vội vàng nói lại.
Tuy nói là vậy, nhưng sau này hắn vẫn đắc tội với nàng.
Chu Hoài Lễ nhập cung lúc mười một tuổi, ở trong cung lăn lộn chín năm mới hết được số khổ lên làm thái giám trong cung của Lưu quý phi.
Ngày đầu tiên nhậm chức, vốn tưởng ngày lành của mình đã đến, ai dè trước mắt liền “Chát!” một cái tát thẳng đến khiến đầu hắn ngốc luôn, nhanh chân quỳ xuống liên tục la to nô tài biết tội rồi.
“Không muốn sống nữa đúng không! Ỷ bản thân ngươi được chủ tử sủng ái thì không coi ai ra gì?” Lưu quý phi chửi ầm lên: “Cũng không biết nhìn lại chính mình thân phận cùng xuất thân thấp hèn ra sao! Hôm nay ngươi dám bất kính với Vân Thục phi, ngày sau có phải ngươi cũng dám bất kính với hoàng hậu!”
Việc này xảy ra bắt nguồn từ một sự kiện nhỏ thôi, chẳng qua đúng lúc Lưu quý phi đang dạo mát ngắm hoa ở ngự hoa viên thì đụng phải Vân Thục phi, vị kia đáng ra phải hành lễ thì lại kề cà không thực hiện, Chu Hoài Lễ suy nghĩ mới ngày đầu tiên nhậm chức có thế nào cũng không thể làm cho chủ tử mình mất mặt được! Liền hắng giọng hô to quý phi nương nương đến, người còn chần chừ không mau mau hành lễ?
Vân Thục phi cầm quạt tay do Tây Vực tiến cống nhẹ nhàng che miệng cười nói: “Đúng là người của tỷ tỷ có khác, uy phong cũng lớn thật, Vương công công hầu hạ bên cạnh bệ hạ còn không dám lớn tiếng nói chuyện với thần thiếp như vậy đâu.”
Nhờ đó mà có cái tát vừa rồi.
Đừng xem Lưu quý phi thường ngày đều là dáng vẻ đoan trang hiền thục, lúc mắng chửi người khác lại cực kỳ độc miệng, nhưng mà Chu Hoài Lễ vẫn có thể nghe ra được, những lời này không phải mắng hắn đâu, mà là mượn hắn mắng vị Vân Thục phi kia đó!
“Được rồi tỷ tỷ.” Giọng Vân Thục phi mềm mại ôn hoà. “Chẳng qua muội chỉ nói đùa một chút, tỷ tỷ cần gì nóng nảy tới vậy chứ?”
Lưu quý phi mím môi cười khẽ nói: “Chỉ vì tên thái giám thấp hèn này mà chọc muội muội tức giận, sợ có giết chết hắn cũng không hết tội.” Nói xong cúi đầu nhìn Chu Hoài Lễ đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Nơi này của ta không giữ được ngươi, tự mình đi Ti Lễ Giám lĩnh phạt đi!”
Chu Hoài Lễ vừa nghe được là cho hắn đi Ti Lễ Giám, bị dọa sợ nên dập đầu liên tục, khóc la rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai nữa, Lưu quý phi hừ mạnh một tiếng muốn bỏ đi, lại bị Vân Thục phi gọi lại, “Chỗ của muội đang cần một tiểu thái giám quản lý sự vụ, nếu tỷ tỷ không dùng hắn nữa, muội đây thu hắn được chứ?”
Nét mặt Lưu quý phi hiện rõ sự mất kiên nhẫn, nén lửa giận cười lạnh nói: “Muội muội nếu thích nhặt lại đồ dư của người khác, cứ tùy ý mình đi.”
Chung Túy cung, Vân Thục phi lửa giận bừng bừng bước vào trong điện, vừa dậm chân vừa nói với thị nữ: “Ả tiện nhân Lưu Hữu Dung! Rõ ràng ả đang chỉ mũi tên thái giám chết bầm kia mắng xuất thân của bản cung đây mà! Ả tưởng ta nghe không hiểu sao? Ngày mai bản cung nhất định phải đi nói với Hoàng Thượng!”
Lúc này, tên thái giám chết bầm trong miệng nàng đang im lặng quỳ gối trong điện chờ bị xử lý, chỉ trong vòng một ngày mà Chu Hoài Lễ đã đắc tội với hai người phụ nữ của hoàng đế, trong lòng cứ bồn chồn thấp thỏm, lo lắng không yên.
Vân Thục phi uống một ngụm trà, uống xong càng nghĩ càng giận, thuận tay ném chung trà ra ngoài kia, vừa vặn ném trúng ngay trán của Chu Hoài Lễ, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, uốn lượn trên mặt.
Vân Thục phi nhíu mày, nàng đã quên tên tiểu thái giám còn đang quỳ dưới kia, mở miệng hỏi: “Ngươi thấy cũng không biết tránh sao?”
Cõi lòng Chu Hoài Lễ run lên, dù sao hắn cũng có bảy năm làm thái giám, số lần bị cấp trên quở trách nhiều đếm không xuể, kẻ làm nô tài như hắn trong lòng tất nhiên hiểu rõ, bất kể chủ tử cố ý hay vô tình ném đồ vật vào người, nguyên tắc chính là không được tránh.
Lần đầu tiên có người nghĩ cho hắn.
“Thưa chủ tử, chớ nói tới chủ tử chỉ ném một chung trà, cho dù người ném dao phay tới, nô tài cũng không được phép tránh!”
Vân Thục phi phụt cười thành tiếng, nói: “Tiểu thái giám nhà ngươi thú vị thật, ngươi tên là gì?”
Đầu Chu Hoài Lễ càng cúi thấp hơn, đáp: “Thưa chủ tử, nô tài tên là Chu Hoài Lễ, người chỉ cần gọi nô tài là Tiểu Lễ Tử.”
“Tiểu Lí Tử?” Vân Thục phi nói: “Sao không gọi là Tiểu Quýt Tử, Tiểu Mơ Tử đi?”
Nhìn bộ dạng bối rối vò đầu bứt tai của Chu Hoài Lễ quả thực rất đáng yêu, nàng thấy mình quậy cũng đủ rồi, tay chống cằm nói: “Được rồi Tiểu Lễ Tử, ngươi đến thái y viện băng bó vết thương