“Ngươi không phải nô tài, ngươi là Chu Hoài Lễ, ngươi là Chu Hoài Lễ! ! ”Tiếp đó Chu Hoài Lễ lấy nước giếng lau sạch một lượt cả trong ngoài nhà, qua một buổi chiều cuối cùng cũng xem như có thể ở được, may mà bây giờ mới là tháng tư, tạm thời không cần phải lo việc giữ ấm.
Tâm trạng của Vân Thường tốt hơn rất nhiều, nàng ra ngoài sân nhổ bớt cỏ dại, nói sau này có thể trồng rau đem bán, trời dần tối sầm lại, cả ngày nay Chu Hoài Lễ vẫn chưa cơm nước gì, thể lực cũng sắp cạn kiệt, suýt chút nữa là té sầm xuống giếng.
Lúc này Vân Thường mới hiểu được, ăn rồi gì chứ, toàn là lừa nàng thôi, liền lôi hắn ra ngoài tìm gì đó để ăn.
Mì Dương Xuân[1] rẻ nhất cũng mất hai văn tiền một chén, buổi sáng mua bánh bao cũng đã dùng hết hai văn, Chu Hoài Lễ nhìn mấy đồng tiền ít ỏi còn lại trong tay mà lòng đầy xót xa, Vân Thường lấy cớ mình không đói, nhìn hắn ăn xong mới cùng hắn về.
Màn đêm như cũ tối đen mịt mù, bọn họ không có tiền mua nến, chỉ có thể nhìn nhau qua ánh trăng, tuy nghèo khó, nhưng không phải lo chuyện sống chết, ngay cả cơn gió thổi qua cũng cảm thấy dễ chịu.
“Sáng mai tôi sẽ đi tìm việc, không cần lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.
” Chu Hoài Lễ nói với Vân Thường.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ mục, hắn để Vân Thường nằm trên đó, còn mình thì tìm một nơi sạch sẽ trên đất để nằm xuống.
“Chu Hoài Lễ,” Vân Thường đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi lên đây… Ta lạnh.
”
Hắn do dự, lòng tự trấn an rằng mình chỉ lo nàng cảm lạnh thôi, bước đến nằm trên mép giường.
Vân Thường duỗi tay cẩn thận ôm lấy eo hắn, chỉ cảm thấy cơ thể hắn thật gầy, nàng biết hắn đã vì nàng mà chịu nhiều đau khổ, nhẹ giọng hỏi: “Hối hận không.
”
Lồng ngực nàng dán vào lưng hắn, sát đến nỗi Chu Hoài Lễ có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng, từng nhịp từng nhịp, sống động cùng mãnh liệt, cũng giống như nàng, sự hiện diện ấy khó thể nào phai mờ trong sinh mạng hắn.
“Nô tài không hối hận khi theo hầu hạ nương nương.
”
Cánh tay nàng ôm hắn càng thêm siết chặt hơn.
“Ngươi không phải nô tài, ngươi là Chu Hoài Lễ, ngươi là Chu Hoài Lễ! ! ”
“Chu Hoài Lễ,” Hắn cắn chặt hàm răng, “là một tên thái giám.
”
Tiếng cười của nàng bi thương bất lực, nhoài người lên phía trước thì thầm bên tai Chu Hoài Lễ, nói: “Hoàng thượng cũng là một nam tử trong đám nam tử ngoài kia, nhưng hắn lợi dụng ta xong rồi thì vứt bỏ ta, ngươi không có.
”
Hắn vẫn nghĩ muốn nói với nàng đợi cho sau khi sóng yên biển lặng nàng có thể tái giá, tìm một người thực sự tốt với nàng, sanh con đẻ cái sống