Editor by Rena & Beta by June
Cậu quay lại thay quần áo sạch bằng đồ bẩn lúc trước mặc rồi mới quay lại bếp.
Sau khi cậu bước vào, toàn bộ động tác nhào nặn thức ăn của mọi người đều hơi ngừng lại một chút, mọi người mang theo ánh mắt hả hê nhìn cậu.
Lý Trình Tú biết cậu không được mọi người yêu quý ở đây.
Trong suốt cuộc đời của cậu kỳ thực chưa bao giờ có chuyện như vậy. Cách giao tiếp ứng xử của cậu vẫn luôn là đem bản thân bao bọc lại thật chặt. Nếu có thể không nói thì sẽ không nói, nếu không phải giao lưu sẽ không bao giờ giao lưu. Mọi người đều quên đi sự tồn tại của cậu sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Những người như cậu có thể dễ dàng khiến mọi người cảm thấy phản cảm vì vậy tốt hơn hết là giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, như vậy trái lại sẽ an toàn hơn.
Cậu thường im lặng với người khác, những người khác tự nhiên cũng sẽ im lặng với cậu.
Chỉ có điều nơi này khác hẳn. Cậu cảm thấy thái độ của một số người đối với cậu không chỉ là sự khinh miệt mà còn là sự thù địch.
Cậu đã ở Thâm Quyến được mười năm. Cậu bắt đầu với công việc tạp dịch, sau đó học chút kĩ thuật nấu ăn rồi đến quán rượu này.
Ba tháng trước ông chủ đã mở cửa hàng mới này. Vì đây là khách sạn ở biển, không chỉ môi trường tốt, tiền lương cao, đợt nhân viên đầu tiên được làm việc ở đây chắc chắn sẽ có đãi ngộ tốt hơn trong tương lai.
Khi quyết định nhân sự, mọi người đều tranh nhau đến vỡ đầu. Cậu làm việc năm năm dưới trướng một thủ hạ của tổng giám đốc Trần, bởi vì biểu hiện của cậu rất tốt nên cậu được chuyển đến đây để làm phó bếp trưởng với một đồng nghiệp khác.
Ở nơi làm việc trước, mọi người đều quen với sự trầm mặc của cậu nhưng trong môi trường làm việc mới, rất nhiều đồng nghiệp mới khi trong giai đoạn bắt đầu làm quen bị cậu tỏ thái độ ngăn cách, tự nhiên sẽ khiến người ta không thích.
Chưa kể đến trình độ của cậu vốn dĩ yếu kém mà lại có thể làm phó bếp trưởng không tránh khỏi bị người khác nói xấu. Nếu không phải cửa hàng mới thiếu hụt nhân lực, chắc chắn sẽ không đến lượt cậu làm phó bếp.
Mọi người đều thấy cậu bị quản lý gọi ra khi đang nấu ăn, mang bộ dáng lo lắng như vậy trở về khẳng định là sẽ không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Một đầu bếp trẻ, Tiền Trinh, người vừa làm thay việc của Trình Tú lại gần và hỏi: “Lý ca, quản lý Trương gọi cậu để làm gì vậy?”
Lý Trình Tú nói thật: “Có khách. Người ta muốn mở tiệc, họ gọi tôi đi làm.”
Tiền Trinh tỏ vẻ không tin tưởng, há miệng nhìn cậu một lúc lâu rồi cười nói::Được nha Lý ca, đây chính là chuyện tốt đó.”
Tiểu Triệu, người đang chuẩn bị món ăn nguội cố tình hít sâu một tiếng: “Lý ca thật may mắn nha! Nếu hôm nay anh không làm việc, anh sẽ không gặp phải chuyện tốt như vậy đâu.”
Hàm ý là nếu có một đầu bếp trưởng hoặc một phó đầu bếp khác có mặt ở đây vào ngày hôm nay, việc này cũng không đến lượt cậu.
Những người khác cũng phụ họa theo vài câu nhưng lại không có ai nói tiếng chúc mừng.
Lý Trình Tú gật đầu không nói gì. Cậu cúi đầu nhìn vào các món ăn được đặt hàng bởi khách trên website, rửa tay vén tay áo rồi lại bắt đầu làm việc.
Mọi người đều thấy cậu không trả lời thì cảm thấy thật mất mặt. Một tên cu li ở sau lưng cậu khoa trương lắc hông đi đi lại lại, mọi người cười rộ lên.
Tai phải của Lý Trình Tú rất yếu, khó phân biệt được nhiều loại âm thanh trong môi trường ồn ào nhưng nhưng tiếng cười mỉa mai vẫn có thể xâm nhập vào màng nhĩ và được truyền rõ ràng vào não.
Cậu vùi đầu vào nấu đậu phụ cua, nhịp tim dần bình tĩnh lại.
Ban đêm kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, Lý Trình Tú quăng mình xuống tấm thảm phai màu trong nhà.
Cậu trước đây luôn thích được gọn gàng, ngăn nắp. Nếu mùi dầu mỡ không được loại bỏ khỏi người, cậu sẽ không bao giờ chạm vào giường.
Cậu lăn qua lăn lại trên thảm, nhắm nghiền mắt và thở dốc nghỉ ngơi.
Thâm Quyến vào tháng 7 nóng như cái lồng. Cậu tuy xong việc vào ban đêm xe buýt vẫn chật cứng như cũ, ai cũng đổ đầy mồ hôi. Đi về nhà mà giống như đi tắm ở một cái hồ dính đầy mồ hôi đặc quánh vậy. Thật là đáng kinh tởm.
Tuy công ty cũ đã sắp xếp chỗ ở rồi nhưng sau khi chuyển đến cửa hàng mới, ký túc xá lại chưa sẵn sàng cho tất cả nhân viên vào ở. Dựa vào cấp bậc của mình, cậu nhận được một khoản trợ cấp chỗ ở hàng tháng là 1300 NDT trong lúc đợi công ty tìm được một ngôi nhà bên ngoài.
= 4.311.489 VNĐ
Lý Trình Tú nghĩ như vậy lại rất tốt. Ngay cả khi ký túc xá đã sẵn sàng cho nhân viên vào ở trong tương lai, cậu vẫn không muốn chuyển vào sống. Cậu thà nhận trợ cấp chỗ ở và đi xe buýt hơn nửa giờ để về nhà mỗi ngày thay vì phải sống với người lạ.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra, muốn xem thử bây giờ là mấy giờ.
Cậu phải tắt điện thoại tại nơi làm việc nên sau khi bật máy, một vài tin nhắn liền hiện lên.
Có những dãy số cậu biết, cũng có những dãy số khác cậu không biết.
Lý Trình Tú nhìn vào dãy số quen thuộc kia, khẽ cau mày, do dự một lúc cuối cùng cũng gọi lại.
“Này…”
“Này! Tại sao bây giờ cháu mới gọi lại hả!” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ sắc nhọn.
“Dì Bốn, cháu đi làm.”
“Đi làm đến tận bây giờ? Cũng mệt mỏi thật đấy. Tiểu Tú, cháu đã lĩnh lương chưa không?”
“Không, ngày mai.”
“Vậy cháu nhanh lên, những người khác đều đã trả đủ tiền rồi. Tháng này Dì Bốn đây muốn chút tiền để mua một cái điều hoà. Em trai của cháu sẽ đưa bạn gái của nó đến vào tháng sau.”
“… Được rồi.”
“Tiểu Tú, Dì Bốn cũng biết cháu khó khăn nhưng cháu còn trẻ, mệt mỏi thì mệt mỏi cháu vẫn phải làm việc chăm chỉ hơn. Nếu không cháu thiếu cô từng đó tiền, chừng nào mới trả hết được? chẳng lẽ lại gánh nợ cả đời, đúng không? “
“Vâng.”
“Vậy thì cứ như thế nhé. Phí gọi đường dài rất đắt. Trong tương lai nếu cháu trả tiền đúng hạn, Dì Bốn sẽ không gọi cho cháu nữa. Hãy cố gắng trả tiền đúng kỳ đi.Tuy cháu ở xa như vậy nhưng nếu muốn chạy thì cũng không thoát được đâu. Thôi được rồi, dì Bốn biết cậu không phải là người như vậy nhưng cháu thiếu nợ của cô không chỉ là một chút tiền. Cháu biết đấy, nếu cháu không trả mọi người đều không dễ sống. Cháu phải hiểu cho dì một chút. “
“Được.”
Lý Trình Tú cúp điện thoại, cả người mệt mỏi rã rời.
Cậu gắng gượng đứng dậy tắm qua loa rồi ngồi xuống cái gối nhỏ, rút ra một cuốn sổ tiết kiệm cũ sờn của mình, đờ người nhìn chằm chằm vào những con số.
Đột nhiên điện thoại di động của cậu lại reo lên, cậu giật mình, cơ thể khẽ động đậy, điện thoại vẫn đang kêu réo ầm ĩ ở dưới.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại, nhìn vào chuỗi số chưa bao giờ nhìn thấy trên đó rồi nhẹ nhàng nhấn nút gọi lại.
“… Này?”
Bên kia truyền đến một vài tiếng thở nhẹ, rồi sau đó là âm thanh ngập ngừng hỏi: “Lý Trình Tú?”
Lý Trình Tú run tay, điện thoại suýt nữa rơi.
Cậu nhớ giọng nói này, cậu vừa nghe hôm nay, đó là “Tổng giám đốc Thiệu”.
Bên kia không nghe thấy gì, hỏi lại: “Có phải là Lý Trình Tú đó không?”
Lý Trình Tú do dự một lúc lâu, cuối cùng thì thầm nói: “Đúng rồi.”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhõm, khẽ cười: “Tôi còn tưởng mình lộn số.”
Lý Trình Tú im lặng cầm điện thoại, dán sát nó vào tai phải. Từ lúc nghe thấy âm thanh này, cậu liền di chuyển chiếc điện thoại di động từ tai trái đang nghe điện thoại sang tai phải có thính giác yếu hơn, dường như việc giảm thiểu âm lượng có thể giảm bớt sự khó chịu của cậu.
“Tại sao anh không nói gì?”
“…Tổng giám đốc Thiệu.”
“Ừ, anh thế mà còn nhớ được giọng nói của tôi cơ à? Đúng rồi…”
“Tôi đã hỏi người quản lý số điện thoại của anh. Như thế này, ngày mai anh sẽ tan tầm lúc mấy giờ? Tôi sẽ tới đón anh, chúng ta sẽ thảo luận về bữa tiệc một chút.”
Lý Trình Tú cảm thấy phản cảm bởi giọng điệu không thể chấp nhận được của hắn ta: “Ngày mai tôi sẽ không đi làm.”
“Ồ vậy thì rất tốt, cậu sẽ có nhiều thời gian hơn để phục vụ tôi. Nhà cậu ở nơi nào, sáng mai tôi sẽ đón cậu.”
Lý Trình Tú chậm rãi nói: “Ngày mai… nghỉ ngơi.” Cậu nhấn mạnh hai chữ “nghỉ ngơi”. Cậu chỉ có một ngày nghỉ mỗi tuần, lại còn phải đi gửi tiền vào ngày mai. Hơn nữa cậu cũng không muốn gặp tổng giám đốc Thiệu.
Đầu dây bên kia im lặng một chút: “Sư phụ Lý có lẽ đã mệt mỏi rồi. Đã như vậy, cậu nên nghỉ ngơi thật tốt vào ngày mai. Tôi sẽ đến gặp cậu vào ngày mốt. Vậy nhé, tạm biệt.”
Đầu dây bên kia cúp điện thoại một cách dứt khoát.
Lý Trình Tú dường như có thể cảm thấy được sự khó chịu của hắn ta.
Cậu nằm ngửa rồi quấn mình trong chăn.
Cho dù cậu không thích việc phải đi nấu ăn ở bữa tiệc đến mức nào, không muốn ở cùng với người đàn ông họ Thiệu này bao nhiêu, cậu cũng không thể cưỡng lại số tiền đặt ngay trước mặt mình được.
Cậu cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay, nhét nó xuống dưới gối một lần nữa rồi ôm chặt lấy cái gối. Vì cả thể xác lẫn tâm trí đều đã mệt mỏi cả ngày nên rất nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ.
Vào ngày kia cậu lại đi làm, một phó bếp trưởng khác họ Lưu cũng đến, ánh mắt nhìn cậu rất không thích hợp. Ông ta cứ quanh co hỏi xem những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cậu đã làm món gì, ông chủ nói gì, bữa tiệc ở cảng Victoria sẽ cho cậu bao nhiêu tiền rồi cả khi nào cậu đi, tổng giám đốc Thiệu mấy ngày nay có đến không.
Ngoại trừ những gì cậu nấu, Lý Trình Tú cái gì cũng nhất nhất nói không biết.
Phó đầu bếp Lưu càng nghe càng khó chịu, khuôn mặt ngày càng khó coi khiến Lý Trình Tú cảm thấy mất tự nhiên, từ sáng đến tối cũng không được dễ chịu chút nào.
Đừng xem đây chỉ là một khách sạn không nhỏ không lớn nhưng những trận tranh đấu trong đó rất gay gắt, đặc biệt là chi nhánh mới mở. Nhóm người
tiên phong được gửi đến để “khai hoang” sẽ có nhiều cơ hội thăng tiến nhất trong tương lai. Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hy vọng sẽ nhân cơ hội này để leo lên cao hơn. Lý Trình Tú, người ít được coi trọng nhất giờ lại là người đầu tiên được thể hiện “trù nghệ” trước mặt các sếp, điều này tất nhiên sẽ làm dấy lên sự ghen tị của người khác.
Cuối cùng sau khi nghỉ làm lúc 10 giờ tối, Lý Trình Tú vội vã thu dọn đồ đạc nhanh chân rời đi.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, một chiếc limousine màu rượu sâm panh sáng chói dưới ánh đèn vàng rực hiện lên trước mắt cậu.
Limousine
Chiếc xe đó trông rất đẹp, vỏ trước đặc biệt dài, thân xe đặc biệt sáng, trông cũng đặc biệt đắt tiền.
Lý Trình Tú liếc nhìn, cũng không quan tâm nhiều, cúi đầu mang theo một bao tải thức ăn thừa để nấu cho bữa sáng ngày mai đi về phía trước
Chiếc xe phát ra một tiếng vang bất ngờ khi cậu đi ngang qua ô tô. Cậu ngạc nhiên nhìn vào cửa sổ.
Kính xe từ từ hạ xuống, Lý Trình Tú cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh từ chiếc điều hòa trong xe phóng ra.
Khuôn mặt trẻ tuổi của tổng giám đốc Thiệu nhô ra khỏi xe, vẫy tay chào, mỉm cười nói: “Tôi đến đây để đón anh.”
Lý Trình Tú hít sâu rồi nhìn hắn chằm chằm.
Thiệu Quần thấy cậu vẫn ngu ngốc liền cau mày mở cửa xe, bước đến bên cậu và đưa tay ra: “Anh Lý?”
Lý Trình Tú lúng túng lấy lại tinh thần, nhìn vào bàn tay đang vươn ra trước mặt vô thức đưa tay ra. Khi cậu giơ cánh tay lên liền phát hiện rằng tay phải đang treo một chiếc túi nhựa, cậu chóng đổi túi nhựa sang tay kia, rồi nhẹ nhàng bắt tay với hắn ta.
“Tổng giám đốc Thiệu.”
“Gọi tổng giám đốc Thiệu nghe thực là khách khí, Lý Trình Tú, anh thực sự không nhớ tôi ư?”
Lý Trình Tú ngập ngừng. Mặc dù cậu đoán được hắn ta là Thiệu Quần nhưng khi nghe chính chủ xác nhận vẫn khiến cậu hoảng loạn.
Lý Trình Tú khẽ ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn thật nhanh, mím môi thì thầm: “Nhớ.”
Đôi mắt của Thiệu Quần sáng lên, mỉm cười: “Thật sự nhớ chứ? Chúng ta đã không gặp nhau trong 10 năm rồi. Khi thấy phản ứng của anh ngày hôm đó tôi đã nghĩ rằng anh hoàn toàn không còn ấn tượng gì với tôi. Tôi rất buồn. Chúng ta đã từng học chung đáng lẽ không nên xa cách như vậy, hay là anh vẫn còn nhớ những điều ngu ngốc tôi đã làm khi còn bé? “
Má của Lý Trình Tú nóng lên, những hạt mồ hôi từ từ chảy ra trên trán.
Thiệu Quần cố tình nhấn mạnh ba từ khi còn bé. Có vẻ như nếu cậu vẫn còn canh cánh trong lòng những chuyện hắn ta đã làm khi còn trẻ người non dạ thì cậu thật là một người lòng dạ nhỏ hẹp.
Thật vậy, một đứa trẻ 11, 12 tuổi có thể biết gì? Bây giờ nhìn lại thực ra cũng không phải là chuyện lớn gì, cậu gần như cũng đã quên hết rồi. Ngày đó thì nó giống như một đại thảm họa khủng khiếp, bây giờ nghĩ lại cậu liền cảm thấy có lẽ nó đã bị phóng đại vô hạn lên dưới ánh nhìn của trẻ con. Thực tế cho dù có ra sao thì cậu vẫn sống tốt, thay đổi thành phố từng ở, không ai biết mình là ai, sao có thể nói hận?
Cậu không ghi hận Thiệu Quần nhưng khi đối mặt với người này, nỗi sợ hãi và mặc cảm của cậu vẫn không thay đổi dù đã nhiều năm như thế. Nếu có thể cậu thậm chí không muốn đứng bên cạnh hắn.
Các đồng nghiệp đi về cùng nhau đã ngó nghiêng nhìn họ vài lần khi đi ngang qua. Cả hai người họ đều thấy mất tự nhiên. Thiệu Quần thở dài khi thấy cậu không nói: “Lên xe đi.”
Lý Trình Tú ngập ngừng nhìn chiếc xe phía sau: “Lên làm gì?”
Thiệu Quần nói: “Nói về công việc.”
Lý Trình Tú muốn nói với hắn rằng đã trễ như này thì còn nói được gì, không bằng đợi ngày hôm sau. Tuy nhiên cậu chần chừ một lát. Đắc tội Thiệu Quần cũng không có lợi gì cho cậu, nếu người đã đến đây cậu cũng không dám quay đầu lại bỏ đi.
Vì vậy cậu gật đầu và lên xe.
Thiệu Quần cũng vào trong xe, sau khi thuận lợi đóng cửa lại không gian chật hẹp lại tràn ngập mùi dầu mỡ.
Trong bãi đậu xe rộng rãi, Lý Trình Tú không ngửi thấy gì nhiều nhưng một khi cậu bị giam trong một không gian kín mùi này sẽ không có thể che giấu, vì thế cậu cảm thấy xấu hổ.
Thiệu Quần nhăn mũi, hạ cửa sổ ở mọi phía xuống. Động tác của hắn khiến Lý Trình Tú càng thêm ngại ngùng, khuôn mặt của cậu đỏ đến mức có thể rỉ cả máu.
Cậu nhớ lại hơn mười năm trước cậu cũng y như vậy. Mỗi ngày cậu đến trường với mùi dầu mỡ, mọi người xung quanh cậu đều rút lui ra tứ phía. Lúc đầu vẻ mặt kinh tởm của các bạn cùng lớp thực sự làm cậu đau đớn nhưng dần dần cũng chỉ im lặng.
Kể từ khi kiếm được công việc việc và có thu nhập ổn định, cậu đã tự sửa soạn lại cho bản thân nhưng hôm nay mới tan làm nên cậu không có thời gian để tắm. Bây giờ cùng thời điểm cậu còn ngồi trong lớp thật giống nhau. Mọi thứ phảng phất như không có gì thay đổi, Thiệu Quần vẫn là tên công tử cao quý, luôn sạch sẽ và gọn gang. Cậu vẫn là người không ai trông nom không người thương xót, mỗi ngày đều ẻo lả chạy đến trường. Ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy chán ghét chính mình nhưng bây giờ cùng lúc ấy rõ ràng đã khác biệt, tại sao Thiệu Quần vẫn luôn thấy cậu vào lúc cậu chật vật, vất vả nhất? Đối mặt với Thiệu Quần, người vẫn luôn gọn gàng ngăn nắp, cậu vẫn cứ xấu hổ vô cùng.
Chiếc xe thể thao màu rượu sâm panh im lặng trượt ra ngoài đường, Thiệu Quần di chuyển dọc theo bờ biển, gió biển thổi mạnh đến mức khiến Lý Trình Tú không thể mở mắt. Cậu chỉ có thể giữ chặt dây an toàn, chịu đựng cảm giác buồn nôn.
Khi lái xe đến thành phố tốc độ của Thiệu Quần liền chậm lại, các cửa sổ cũng được nâng lên. Thiệu Quần dường như đã nén giận suốt thời gian này. Lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, thay thế khuôn mặt sa sầm, mỉm cười với cậu: “Không sao chứ, tôi thường lái xe bằng tốc độ cao.”
Lý Trình Tú lắc đầu tái nhợt.
“Anh đã ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy tôi sẽ dẫn anh đi ăn khuya nhé. Tôi đến Thâm Quyến không nhiều lần lắm nhưng tôi có thể sẽ phát triển lâu dài ở đây. Thật không nghĩ đến sẽ được gặp anh ở đây.”
“Chúng ta… nói về công việc?”
Thiệu Quần cười khẽ: “Nước ngọt trong cửa hàng đó rất ngon, không biết liệu nó có thể lọt vào mắt xanh của đầu bếp Lý hay không? Đi uống thử trước nhé.”
Lý Trình Tú ngừng đặt câu hỏi. Thiệu Quần vẫn giống như trước đây, hắn sẽ không cho người khác cơ hội được từ chối, mọi thứ đều phải được thực hiện theo mong muốn của hắn.
Thiệu Quần dẫn cậu vào một quán trà, những người phục vụ nói chung đều biết hắn, quen thuộc đưa hai người đến một phòng riêng.
Thiệu Quần tùy tiện gọi hơn 10 món, gọi xong thì nói với Lý Trình Tú: “Tôi đợi anh đến đói cả bụng rồi.”
Lý Trình Tú không biết phải trả lời gì nhưng vẫn gật đầu đầy cứng nhắc.
Thiệu Quần im lặng nhìn cậu, di chuyển ghế rồi nhích vào gần cậu, nhẹ nhàng nói: “Trình Tú, tôi có thể gọi anh như thế này không? Anh vẫn rất khẩn trương, anh ghét tôi à?”
Lý Trình Tú ngước lên đầy ngạc nhiên, đối diện với đôi mắt sáng ngời của hắn, tim đập mạnh vài lần, cậu lúng túng lắc đầu.
Thiệu Quần chân thành nói: “Tôi thực sự rất vui khi gặp được bạn học cũ ở nơi đất khách quê người. Nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa bao giờ quên anh cả. Lúc đó tôi còn trẻ nên không hiểu chuyện gì, gây ra nhiều rắc rối cho anh và gia đình anh. Tôi luôn muốn tìm một cơ hội để xin lỗi anh, không nghĩ tới thật sự sẽ được gặp lại anh. Tôi muốn nói xin lỗi với anh, anh có chấp nhận không? “