Sau khi Khương Mạn và Vĩnh An đế đi được một đoạn đường, Khương Mạn nhỏ giọng oán trách một câu, "Hoàng thượng thật đúng là được mọi người hoan nghênh a, chắc lần sau thiếp không nên tản bộ cùng Hoàng thượng nữa, bằng không đi cũng chẳng được thanh tịnh."
Vĩnh An đế cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng bóp bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, nói: "Chẳng lẽ ái phi ghen à?"
Nếu là các phi tần khác, lúc này chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Nếu thừa nhận mình ghen không phải chính là thừa nhận mình hay đố kị sao? Đương thời một cô nương hay ghen tuông đố kị cũng không phải là phẩm chất gì tốt.
Nhưng Khương Mạn lại ngược đường mà đi, nàng bĩu môi nói: "Hoàng thượng cùng thiếp ra đây tản bộ, nhưng lại bị người khác quấy rầy liên tục thần thiếp cũng không thể tức giận, chẳng lẽ thần thiếp còn không được ghen tị một chút sao?"
"Thần thiếp cũng chỉ hơi ghen tuông chút xíu thôi, chỉ thế này thôi này." Vừa nói Khương Mạn còn khua tay múa chân một cái, nói: "Hoàng thượng sẽ không cảm thấy thần thiếp ích kỷ chứ?"
Khóe mắt Vĩnh An đế không nhịn được hiện chút ý cười, hắn tiến tới bên tai Khương Mạn nói: "Trẫm chỉ cảm thấy sao mà ái phi của trẫm lại đáng yêu như vậy chứ? Đáng yêu tới nỗi trẫm muốn ăn nàng luôn."
Giọng Vĩnh An đế trầm thấp khàn khàn, lúc nói thầm vào tai Khương Mạn làm tim nàng không khỏi đập rộn lên.
Lần này Khương Mạn không phải giả vờ, mặt và cổ nàng đã đỏ bừng lên, hai tai cũng nóng như lửa đốt vậy.
Đến bây giờ Khương Mạn đã qua tháng ở cữ được bốn tháng, bởi vì mỗi ngày đều luyện tập nên một ít thịt thừa trên bụng nàng đã sớm biến mất, vóc dáng cũng đã khôi phục lại như trước khi mang thai, thậm chí còn tốt hơn, mà thuốc tỷ tỷ cho nàng cũng đã dùng hết rồi.
Cho nên kế hoạch lần này của nàng chính là làm cho Vĩnh An đế ngủ lại, nhưng chuyện này cứ bị nói ra như vậy nàng vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Vĩnh An đế nhìn tiểu phi tần thẹn thùng như sắp bị thiêu cháy tới nơi, tâm tình cũng khá hơn một chút.
Vĩnh An đế nói là làm, thật sự đem Khương Mạn ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, lại còn là không chỉ một lần, ăn tận ba lần mới chịu buông tha cho nàng.
Lúc Vĩnh An đế dừng lại, đến ngón tay Khương Mạn cũng không nhúc nhích được, nàng hoảng hốt nhớ lại có lần nàng đã không khống chế được mà cắn Vĩnh An đế một cái.
Mà nàng cắn không làm cho Vĩnh An đế ngừng lại, ngược lại hắn còn làm nàng mãnh liệt hơn nữa.
Ngày hôm sau Vĩnh An đế phải thượng triều, nhưng Khương Mạn thật sự là quá mệt mỏi, lúc Vĩnh An đế thức dậy, nàng mơ mơ màng màng tỉnh một chút đã nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Chờ lúc nàng thật sự tỉnh ngủ thì trời đã sáng rồi, Khương Mạn đột nhiên bật dậy, động tác này khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt.
Liễm Thu vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, nhét một cái gối sau lưng nàng, lại rót một ly nước ấm đưa tới bên miệng Khương Mạn.
Khương Mạn liền đem ly nước trong tay Liễm Thu một hơi uống cạn, lúc này mới khàn giọng hỏi: "Bây giờ là giờ gì rồi? Hoàng thượng đi lúc nào, sao các ngươi không gọi ta?"
Liễm Thu nói: "Hồi chủ tử, bây giờ đã là chính thìn (1), Hoàng thượng đã rời đi từ sơ mão (1) rồi.
Nô tỳ vốn muốn gọi người, nhưng Hoàng thượng nói chủ tử mệt mỏi, bảo nô tỳ không được quấy rầy người nghỉ ngơi."
(1) chính thìn: 8h sáng
(2) sơ mão: 5h sáng
Khương Mạn nghe vậy thì oán thầm: Nàng thành ra thế này trách ai chứ?
Nhưng mà biết là Vĩnh An đế bảo cung nhân không gọi nàng, nàng cũng an tâm.
Cả người nàng quả thực rất đau nhức khó chịu, nói với Liễm Thu vài lời xong ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa đụng tới đã ngủ tiếp.
Liễm Thu vốn định khuyên Khương Mạn dùng bữa sáng xong rồi ngủ tiếp, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Khương Mạn, Liễm Thu suy nghĩ một chút có lẽ không ăn cũng không sao nên không khuyên nữa.
Khương Mạn ngủ thẳng đến ngọ thiện mới tỉnh lại.
Rửa mặt chải đầu sau, vừa vặn dùng bữa trưa.
Dùng ngọ thiện xong, Khương Mạn đang nằm trên nhuyễn tháp để Liễm Thu giúp nàng xoa eo thì đột nhiên người của Càn Ninh Cung tới.
Người tới đưa một đôi vòng tay phỉ thúy, nhưng không phải vòng tay màu xanh lá cây thường gặp mà