Thánh chủ làm như vậy là có ý tứ gì?
- Ta thì có thể có ý tứ gì đây, tự các ngươi không mời mà đến, chắc hẳn có chuyện cần ta, vậy ta sao ta phải chủ động? Ngươi nói thử xem - Hai năm đã trôi qua, giọng nói của nàng cũng thay đổi nên hắn và Đỗ Yên không nhận ra nàng
- Thánh chủ U Linh nghe danh trên giang hồ đã lâu, nay có dịp gặp đúng là vinh hạnh, ngươi cũng đừng để ý đến lời nàng ta nói - Hắn lên tiếng phá vỡ cục diện khó xử
- Ồ, danh tiếng của ta lại lan xa vậy sao? Vậy nếu ngươi đã nghe danh của ta chắc hẳn cũng nghe được, phàm là người ngoài gặp ta đều phải mất mạng rồi đúng chứ - Giọng nói không một tia độ ấm của nàng lại vang lên, không biết tại sao nghe hắn nói đỡ giúp nàng ta, trong lòng nàng lại cảm thấy khó chịu
- Ngươi đừng có mà quá đáng - Đỗ Yên tức giận quát nàng, nàng ta đã quên mất bản thân hiện tại ở nơi nào
- Ta quá đáng? - Nàng từ từ xoay người lại đối diện với hắn và nàng ta, Đỗ Yên bộ mặt không thể tin nhìn nàng, còn hắn thì lại vô cùng vui mừng
- Nhã Nhã, nàng vẫn chưa chết sao? - Hắn vui mừng ôm lấy nàng nhưng không ngờ nàng lại đẩy hắn ra
- Ngươi là vương gia của một nước mà lại thiếu lễ giáo như vậy sao? Lần đầu gặp đã ôm ôm ấp ấp người khác như vậy
- Lần đầu gặp? - Hai người họ ngạc nhiên nhìn nàng.
Nàng chỉ nhíu mày không đáp lại
- Nhã Nhã, ta là Mặc Ngôn của nàng, nàng không nhớ sao
- Ta không quen ngươi - Nàng thốt ra từng chữ như từng nhát dao đâm vào tim hắn.
Nhìn hắn đau lòng trong lòng nàng không hiểu tại sao cũng không dễ chịu, tuy trong lòng có nghi vấn nhưng nàng vẫn duy trì gương mặt băng lãnh
- Đỗ Nguyệt Nhã, ngươi chịu chết đi - Đỗ Yên bất ngờ vận linh lực đánh vào nàng, nàng không hề yếu thế mà đánh trả lại.
Hai luồng linh lực một đỏ một lam va vào nhau, Đỗ Yên bị nàng đánh cho phun một ngụm máu tươi
- Đúng là không biết tự lượng sức - Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn nàng ta mang theo vài phần sát khí làm nàng ta có hơi hoảng sợ.
Hắn vừa rồi định ra tay cứu nàng nhưng chợt nhớ tới nàng đã không còn là Đỗ Nguyệt Nhã không có linh lực của lúc trước nên chỉ đứng đó quan sát, phải nói rằng linh lực của nàng rất mạnh, chỉ trong hai năm mà linh lực của nàng đã hơn hắn một bậc.
- Đánh cũng đã đánh rồi, nàng tha cho nàng ta một mạng đi - Dù gì nàng ta bây giờ cũng là công chúa Hy Nguyệt ,nếu nàng giết nàng ta sẽ khiến hoàng đế Hy Nguyệt nhắm vào nàng
- Tha cho nàng ta? Ngươi lấy tư cách gì bảo ta phải tha cho nàng ta, là nàng ta mạo phạm ta trước, ta không phải người sẽ để bản thân chịu thiệt đâu
- Ngươi dám