Đỗ Nguyệt Nhã trở lại lều trại tắm rửa, xử lý vết thương trên người.
Buổi đi săn còn đang diễn ra nàng đành phải ở lại lều trại đợi đến khi cuộc tỉ thí kết thúc.
Cửa lều được vén lên, nàng giả vờ ngủ, Viên Mặc Ngôn bước vào trên tay còn cầm theo thuốc trị thương, hắn thấy nàng ngủ say nên đặt lọ thuốc trên bàn rồi trở ra.
Hắn chỉ là lo lắng cho vết thương của nàng nên muốn đến xem nàng một lúc, hắn cũng không biết tại sao bây giờ bản thân hắn mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến nàng
Đợi hắn thật sự đi khỏi, nàng mở đôi mắt ra nhìn chăm chú vào lọ thuốc trị thương hắn để trên bàn.
Hắn đây là có ý gì? Nhưng lúc nãy hắn dù sao cũng cứu nàng một mạng chắc là cũng không có ý xấu, có người đem đồ tốt đến cho mình là kẻ ngốc mới đi lãng phí
- Tiểu Ngân muội vào đây - Nàng gọi Tiểu Ngân vào bôi thuốc cho nàng, tuy bị thương nhẹ nhưng có một số vết thương nàng không thể tự mình bôi thuốc được
- Dạ, muội tới liền đây - Tiểu Ngân vội vã chạy vào lều, từ lúc buổi săn bắt đầu Tiểu Ngân thấy không có gì làm nên đã chạy xuống bếp nấu chút đồ ăn cho công chúa nên nàng không biết Nguyệt Nhã về lều từ lúc nào
- Muội giúp ta bôi thuốc đi
- Công chúa người bị thương rồi?
- Ừ, không sao, chỉ là lúc nãy không cẩn thận ngã ngựa thôi - Nàng không nói chuyện mình bị ám sát cho Tiểu Ngân biết, nói ra cũng không có ích gì mà còn khiến Tiểu Ngân lo lắng cho nàng
- Người bị thương tới mức này mà người còn nói là không sao, người cũng thiệt là, tại sao không biết cưỡi ngựa mà lại mạo hiểm như vậy chứ - Nàng mỉm cười nghe Tiểu Ngân lải nhải, muội ấy tuy nói hơi nhiều vậy thôi chứ nàng biết muội ấy rất lo cho nàng
- Được rồi, muội đừng có lo ở đó trách ta a, nhìn muội xem, thật giống một bà cụ
- Người còn nói, không phải là tại người ham vui sao
- Được, được, là ta không đúng, phải để cho Tiểu Ngân cô nương lo lắng rồi
- Người còn biết muội lo lắng cho người sao?
- Tất nhiên
- À, không nói vấn đề này nữa, lúc nãy nô tì thấy Thanh vương gia bước ra từ lều của người, bộ có chuyện gì sao ạ?
- Không có gì đâu mà, muội đừng nghĩ nhiều, hắn chỉ là thấy ta bị thương nên mới đem thuốc tới cho ta thôi
- Oa, Thanh vương thật quan tâm tới người nha
Quan tâm tới nàng sao! Nàng nhớ tới lời hắn nói hôm đó, hắn sẽ làm nàng yêu hắn.
Như vậy thì sao? Cho dù nàng có yêu hắn đi chăng nữa mà hắn lại không yêu nàng thì nàng sẽ từ bỏ.
Hắn nghĩ làm nàng yêu hắn thì nàng sẽ gả cho hắn thì như vậy hắn đã lầm to rồi.
Hắn có yêu nàng sao? Nàng đoán chắc là không, có ai lại nguyện ý cưới một phế vật như nàng.
Nếu nói vì vinh hoa phú quý mà cưới nàng, hắn lại là một vương gia dưới một người trên vạn người đó
- Cuộc tỉ thí sắp kết thúc chưa? - Nàng đánh trống lảng sang chuyện khác, nàng không muốn nhắc đến nam nhân đó nữa
- Dạ đã kết thúc rồi ạ, mọi người đang sắp xếp đồ đạc để trở về hoàng cung
- Ừ, vậy muội đi sắp xếp đi, ta muốn ngủ một lát - Tiểu Ngân vâng lệnh lui xuống, nàng nằm bẹp trên giường nhớ lại chuyện lúc sáng.
Người đứng sau màn rất hiểu năng lực của nàng mà chỉ có Tiểu Yên là rõ ràng nhất.
Nàng nghi ngờ Đỗ Yên chính là Tiểu Yên năm đó đã cùng nàng xuyên qua
- Đào Hoa, Mai Hoa, các ngươi mau điều tra giúp ta một chuyện - Nàng dứt lời hai bóng người không biết từ đâu xuất hiện đứng trước mặt nàng
- Công chúa cho gọi bọn nô tì
- Các người mau đi điều tra giúp ta, tổ chức nào mà trên người sát thủ có hình vẽ này - Nàng lấy một tờ giấy trong người đưa cho các nàng, đây là lúc sáng nàng phát hiện trên người đám sát thủ
- Dạ vâng, công chúa người còn gì căn