Ngọn núi ở phía sau Mục gia được gọi là Trù Sơn, vây quanh hơn phân nửa huyện Minh Thủy.
Trù Sơn là nơi rừng sâu núi thẳm, nơi này có rất nhiều động vật hoang dã và quả dại, trong đó có nhiều nhất là dã táo, có thể nói, Trù Sơn không chỉ là nửa tấm lá chắn của huyện Minh Thủy, còn là địa phương mà bá tánh dựa vào để sinh hoạt.
Trù Sơn nằm ở phía sau Mục gia kéo dài một đường từ phía đông đến bên này là điểm cuối, cho nên người của huyện Minh Thủy đã đặt tên cho ngọn núi bên này là Tây Sơn hoặc là đuôi nhỏ của Trù Sơn.
Mục Dương Linh muốn đi từ thôn Lâm Sơn đến thôn Tây Sơn, chỉ cần đi qua đầu ngọn núi bên kia, trước kia thôn dân của hai thôn vì để thuận tiện, đã làm một con đường nhỏ, so với đi đường lớn phải vòng qua Tây Sơn thì nhanh hơn nửa canh giờ.
Mục Dương Linh đã có thói quen đi lại ở trong núi, cho nên nàng cũng không sợ, nàng cõng một cái sọt ở trên lưng có sức nặng bằng cơ thể của mình, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi lên núi, dọc theo đường đi còn cảm thấy rất vui vẻ, nàng ngắt một bông hoa, cất tiếng hát nho nhỏ đi về phía trước.
Đường nhỏ lâu ngày không có người lui tới cho nên cỏ dại đã mọc lên rất nhiều, cũng may còn có thể nhìn ra dấu vết, Mục Dương Linh vừa ca hát vừa nhảy qua các tảng đá, cầm bông hoa quất lên đồ vật ở ven đường đi chậm rãi về phía thôn Tây Sơn.
Từ trong núi đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được thôn trang ở dưới chân núi, có mấy hộ nhà đã bay ra khói bếp, Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, còn chưa tới chính ngọ, hiện giờ tầm khoảng 11 giờ.
Mục Dương Linh ước lượng sức nặng của cái sọt, thầm nghĩ: “Thời gian này vừa vặn tốt, không quá sớm, cũng không quá muộn.
”Mục Dương Linh không biết nhà của dì cả bà ở nơi nào, chỉ có thể đi vào trong thôn để hỏi thăm, cho nên nàng cõng sọt chạy xuống dưới chân núi.
Mã Trương thị đang ở trong nhà lựa chọn hạt thóc, nhìn thấy một tiểu cô nương đang cõng một cái sọt lớn chạy từ chân núi bên kia tới đây, còn rất lạ mặt, khó tránh khỏi nhìn nhiều hai mắt, ai ngờ tiểu cô nương lại chạy tới chỗ của nàng.
Mã Trương thị chỉ có thể dừng tay, tiểu cô nương giơ lên gương mặt tươi cười hỏi nàng, “Vị đại thẩm này, ngài có biết nhà của Lưu bà bà được gả từ thôn Lâm Sơn tới đây đi như thế nào không?”Từ thôn Lâm Sơn gả tới đây, còn được gọi là Lưu bà bà, chẳng phải chính là thím của nàng?Mã Trương thị liếc mắt trên dưới đánh giá tiểu cô nương một cái, hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi từ đâu tới đây? Tìm Lưu bà bà có chuyện gì?”“Ta từ thôn Lâm Sơn tới đây, Lưu bà bà là dì bà của ta, đại thẩm, ngươi có biết nhà của dì bà ta đi như thế nào không?” Mục Dương Linh chưa nói mình tới đây để làm gì, chỉ nói ra thân phận của mình.
“Biết, thì ra thím của ta là dì bà của ngươi, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng biểu thẩm mới đúng, dì bà của ngươi là thím của ta.
” Mã Trương thị, nói: “Ngươi chờ một lát, ta đem hạt thóc về nhà lại dẫn đường cho ngươi.
”“Cảm ơn đại thẩm.
” Vị thân thích rẽ trái rẽ phải này, Mục Dương Linh tình nguyện kêu nàng một tiếng đại thẩm.
Nhà của Mã Trương thị ở cách đó không xa, cho nên rất nhanh đã ra tới, nàng tò mò nhìn cái sọt của Mục Dương Linh, hỏi: “Trong này đựng cái gì?” Nói xong liền duỗi tay muốn lấy.
Giống như sau lưng của Mục Dương Linh có thêm đôi mắt, nàng đi nhanh vài bước, làm nàng ta ra tay thất bại, vừa đi nhanh vừa cười nói: “Cũng không phải là thứ tốt gì, chỉ là một chút đồ ăn trong nhà trồng, nương ta nói đã lâu không có tới đây nhìn dì bà, kêu ta mang theo tới đây.
”May mắn lúc còn ở trong núi, nàng lo lắng ánh mặt trời sẽ phơi đến con mồi ở bên trong, cho nên đã hái không ít lá cây đặt vào sọt để che giấu.
Mã Trương thị có chút ngượng ngùng, nói: “Là dưa chua và vài thứ linh tinh mà nương của ngươi làm?” Thấy Mục Dương Linh chỉ ngây ngô cười cũng không đáp lại, lại hỏi: “Ngươi nói thím của ta là dì bà của ngươi, vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”“Đây là lần đầu tiên ta đi tới nơi này, tự nhiên là đại thẩm chưa từng nhìn thấy ta.
” Mục Dương Linh nhìn chung quanh, hỏi: “Đại thẩm, nhà của dì bà ta còn xa không?”“Không xa, nhà của dì bà ngươi chính là mấy gian phòng bằng gạch mộc ở đằng trước.
”Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi dừng lại bước chân, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một căn phòng làm bằng gạch mộc hết sức tồi tàn, ba gian phòng gạch mộc nằm sát