Nương Tử Là Pháp Y

Chương 2


trước sau

Nương Tử Là Pháp Y

Thanh Nhàn Nha Đầu

[Nguyên Phương]

 

Hồi 2

Canh gừng táo đỏ ( 2 )

Cảnh Dực ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Cẩn Du vẫn đang nằm tại đó, sau khi qua điều chỉnh tư thế đã đẹp mắt hơn rất nhiều so với lúc vừa ngã xuống.

Tiêu Cẩn Du một tay ôm lỗ mũi đang chảy máu, tay kia cầm lấy cây nạng, tất nhiên y đã thử cố gắng đứng dậy chỉ bằng vào một cây nạng này.

Tất nhiên thử cố gắng cũng không có tác dụng.

Trước khi để Tiêu Cẩn Du mở miệng nói câu kia lần thứ hai, Cảnh Dực lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng hoàn thành một loạt động tác sau.

Đang ngồi tựa tường liền đứng dậy.

Đi tới cạnh cửa sổ kéo xe đẩy qua.

Đỡ Tiêu Cẩn Du ngồi dậy.

Đưa Tiêu Cẩn Du ngồi lại trên xe lăn.

Đặt cây nạng vào đằng sau xe lăn.

Lấy trong tay áo một chiếc khăn đưa cho Tiêu Cẩn Du.

Rồi hai tay ôm đầu dựa lưng ngồi lại vào tường.

Ngay cả câu huynh bị thương có nghiêm trọng không cũng không dám hỏi.

Tuy rằng hắn là người được Tiêu Cẩn Du dành cho nhiều ngoại lệ nhất trong phủ này, nhưng thật ra ở một vài phương diện nào đó hắn rất sợ Tiêu Cẩn Du, còn sợ hơn cả cha và hoàng thượng.

Cũng không phải vì quyền chức của Tiêu Cẩn Du, mà vì chính tính cách của y.

Sau khoảng thời gian hết cạn một tuần trà, hắn mới nghe được giọng nói xụt xịt mang theo âm mũi lành lành của Tiêu Cẩn Du.

“Kiếm của Ngô Giang sao lại ở chỗ của ngươi?”

Cảnh Dực ngồi thẳng lưng nghiêm túc, mắt nhìn xuống sàn nhà ngoan ngoãn trả lời.

“Đêm qua cả hai ở nhà ta uống rượu đánh cược giấu đồ, lúc đó ta uống nhiều quá nên quên mất đã giấu kiếm ở đâu, hắn cũng uống nhiều nên không tìm được. Hôm nay vừa tỉnh ngủ mới nhớ ra đi tìm , rồi mang tới trả lại cho hắn .”

“Ngươi tỉnh ngủ lúc nào?”

“Hơn một canh giờ trước.”

Tiêu Cẩn Du im lặng trong vài phút, cảm giác máu đã ngừng liền ném khăn tay qua một bên, dùng giọng điệu nhẹ nhàng vốn luôn làm Cảnh Dực chết hãi mà khẽ nói: “Ngươi có nhớ giờ tỵ hôm nay sẽ cùng Lại bộ thẩm tra vụ án tham ô của thứ sử Duyễn Châu không?”

Cảnh Dực “Vụt” cái nhảy dựng lên, nhìn Tiêu Cẩn Du ngồi đối diện thưởng cho hắn ánh mắt khinh thường, nhanh chóng nở nụ cười mê đảo chúng sinh ngàn vạn thiếu nữ thiếu phụ cụ bà đều say đắm, yếu thế nịnh nọt, “Không quên, chỉ là lức nhớ ra thì đã đến muộn rồi…”

Tiêu Cẩn Du vỗ vỗ cái trán vẫn còn đau, giọng điệu lại càng lạnh nhạt hơn, “Được. Cứ theo đúng như lời ngươi vừa nói, ta sẽ gửi qua cho Ngự Sử đài Lương đại nhân, một chữ cũng không thiếu.”

“Đừng đừng đừng!” Cảnh Dực vừa nghe thấy sáu chữ ‘Ngự Sử đài Lương đại nhân’ này thì chân tay luống cuống hốt hoảng nói , “Lần trước cha ta đã xúi lão già ấy phê ta ham chơi bỏ bê công việc không phê hồ sơ, hại ta phải theo đám công nhân vào rừng đào kênh ba tháng, bây giờ cũng sắp đến cuối năm rồi, đại nhân từ bi cứu khổ cứu nạn tích đức xin thương xót cho tiểu nhân đi!”

Cảnh Dực liếc mắt nhìn đống hồ sơ chất thành những chồng đầy trên thư án nơi góc tường, vẻ mặt nịnh nọt, “Ta lấy công chuộc tội không được sao? Nếu không ta giúp huynh phê chuẩn hồ sơ?”

“Hồ sơ tháng chín tháng mười của Đại Lý Tự ngươi chuẩn bị đến bao giờ mới công bố đây?”

Cảnh Dực trong lòng chột dạ.

Không tìm được chuyện gì lại nói với y chuyên phê hồ sơ làm gì chứ!

“Nhanh lắm, sắp xong rồi…”

Tiêu Cẩn Du không thèm nhắc lại vấn đề hồ sơ với hắn nữa, bởi vì có nói nhiều với hắn thì hắn cũng đâu giao hồ sơ ra ngay được.

“Ngày mai Hình bộ có một vụ án lớn phải thẩm tra, quan trong Hình bộ từ ngũ phẩm trở lên đều không được vắng mặt, vậy nên mọi chuyện trong đợt thi tuyển pháp y sắp tới đều do ngươi quản lý đi.”

Nhấc đến chuyện thi tuyển nhân viên pháp y, Cảnh Dực lập tức nhớ đến nha đầu ngốc đi khắp nơi hỏi về Lục Phiến Môn, “Được, chuyện đó giao cho ta đi.”

“Ngươi cười cái gì?”

Cảnh Dực nhìn người đang ngồi trên xe nửa ngày bất động vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, trước đây nếu y giao cho hắn những việc đại loại như thế này nhất định sẽ thấy hắn bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương mà miễn cưỡng chấp nhận , nhưng lúc này hắn đang cười, còn là kiểu bò lăn ra đất mà cười.

Cảnh Dực giảm âm lượng tiếng cười, trở lại dáng vẻ thư sinh văn nhã tính tình tốt bụng giọng điệu hào sảng như lúc nãy khi gặp Sở Sở ngoài đường, nghiêm túc ra dáng nói, “Dạo này không phải huynh bảo ta để ý tìm một người tính cách đơn giản gia cảnh trong sạch lại dũng cảm lanh lợi làm pháp y mới cho phủ ta đó sao?”

Tiêu Cẩn Du xoa xoa cái trán như sưng lên một cục u run run nói, “Tìm được rồi ?”

“Trong những người tham gia thi vào ngày mai, người này tuyệt đối khác biệt với tất cả mọi người.”

Tiêu Cẩn Du hơi chau mày, ra vẻ đăm chiêu gật đầu.

Bản lĩnh nhìn người xưa nay của Cảnh Dực chưa bao giờ khiến y thất vọng.

Thậm chí có thể nói Cảnh Dực làm việc kiếm cơm được ở đây là nhờ vào bản lĩnh nhìn người của hắn.

Khi Tiêu Cẩn Du không biết đang suy nghĩ gì, Cảnh Dực đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nhợt của hắn, “Ngã rất đau phải không?”

“Ngày mai ta tới nhà lao Hình bộ thẩm tra, nếu rảnh sẽ đi gặp vị pháp y ngươi giới thiệu.”

Câu nói này trong miệng Tiêu Cẩn Du cũng đồng nghĩa với việc y đang ra lệnh đuổi khách.

Đây là một trong những tật xấu không sao đếm được của y, chắc chắn y sẽ không bao giờ đề cập đến vấn đề sức khỏe của mình trước mặt bất cứ người nào.

Bất cứ người nào ở đây cũng bao gồm cả Cảnh Dực.

“Được, Sáng mai ta ở Hình bộ chờ huynh.”

Cảnh Dực bước chân đi về phía cửa sổ, đang muốn nhảy ra ngoài, nhìn bầu trời u ám đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, liền quay đầu lại cười như không cười mà hỏi Tiêu Cẩn Du, “Huynh có muốn đtự ặt cho mình một biệt danh giang hồ không?”

Tiêu Cẩn Du chau mày giọng hơn run, “Biệt danh giang hồ?”

“Lão đại Lục Phiến Môn – “Phán quan mặt trắng” thì sao?”

“Trán ngươi vừa va cửa sổ đấy à?”

“…”

******

Từ lúc chia tay Cảnh Dực mãi cho đến khi trời tối, Sở Sở chỉ làm một chuyện.

Tìm nhà trọ.

Nhất định phải tìm một nhà trọ sạch sẽ ngủ một giấc thật ngon, thi tuyển vào Lục Phiến Môn là chuyện đại sự, cần phải có tinh thần thoải mái.

Hơn nữa còn phải tìm một nhà trọ thật gần Hình bộ mới được, kinh thành này quá lớn, không để ý sẽ rất dễ đi lạc đường mà lỡ giờ thi là xong đời.

Nhưng hỏi quanh một vòng Sở Sở mới hiểu, chút tiền trên người nàng đây còn không đáng để mượn được cái gối trong mấy nhà trọ ở kinh thành.

Mắt thấy trời sắp tối đen , nàng lấy dũng khí bước vào một nhà trọ thoạt nhìn vừa cũ lại vừa nhỏ chẳng chút khang trang, vừa hỏi chưởng quỹ giá phòng rẻ nhất rồi lại nhụt chí .

“Nửa lạng bạc trắng …”

“Không đắt đâu?” Chưởng quỹ liếc mắt nhìn bộ trang phục điển hình của gái quê, vừa tiếp tục gẩy gẩy bàn tính vừa nói không chút thiện cảm, “Vậy cô sang nhà trọ phía đối diện đi, cô là tiểu cô nương sang bên đó xin ở, người ta không lấy tiền ngược lại còn cho cô tiền ấy chứ.”

“Thật sao?”

Đổng tiên sinh cũng chưa từng kể với nàng kinh thành còn có loại nhà trọ như vậy!

Chưởng quỹ cũng không thèm ngẩng đầu mà nói, “Không tin thì cô qua đó mà hỏi.”

“Cảm ơn chưởng quỹ!”

Khi chưởng quỹ ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc, Sở Sở đã chạy ra khoi cửa rồi.

“Này, tiểu nha đầu! Tiểu nha đầu áo hồng kia! Chính là cô đó, quay lại, quay lại đây!”

Sở Sở dừng bước quay đầu lại, nhìn ông chưởng quỹ kia đang ở sau quầy liên tục vẫy vẫy tay gọi nàng.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì… Trên người cô có bao nhiêu tiền hả?”

Tốt xấu gì ông cũng mở nhà trọ ở đây được ba mươi năm rồi, cũng không thể trơ mắt nhìn tiểu cô nương trong sáng đơn giản này bước chân vào kỹ viện đối diện.

“Chỉ có… Mười bảy văn tiền.”

“Vậy ta nhận mười bảy văn.”

Sở Sở rất hào sảng vung tay, cười đến ngọt ngào, “Không phiền ông nữa, nhà trọ đối diện không lấy tiền mà!”

Mặt chưởng quỹ xám lại, “Cô… Cô cứ ở lại đi, dù sao hôm nay nơi này của ta cũng không nhiều khách lắm, ta không nhận tiền của cô nữa.”

Sở Sở chớp chớp đôi mắt đen lấp lánh, “Nhà trọ đối diện còn trả tiền cho tôi đó.”

Chưởng quỹ mặt đen như đít nồi, “Cô… cơm canh tối nay và sáng mai ta miễn phí cho cô đủ chưa.”

“Tại sao vậy?”

“Cô… Dung mạo cô trông rất có phúc, đến chỗ nào chỗ nấy đều có thể đổi vận.”

Sở Sở mở hai mắt to tròn, “Chưởng quỹ ông tài thật , nói giống hệt lời tiên sinh Thẩm Bán Tiên biết xem tướng của trấn chúng ta!”

“Ha ha, thật sao…”

“Đúng vậy! Đáng tiếc mấy người trong trấn đều không tin, còn loan tin nói xấu ta, hại không ai thèm lấy ta… Nếu bọn họ có đôi mắt chỉ cần tinh tường bằng nửa ông thì tốt biết mấy!”

“Không dám, không dám nhận… Lai Phúc! Đưa cô nương đây lên phòng chữ B số hai đầu lầu hai.”

“Chưởng quỹ, ” Sở Sở lại nháy mắt nhìn chưởng quỹ, “Ta có thể ở phòng chữ “A” số “một” không?”

“Hả?”

“Ta đến tham gia cuộc thi, cần chút may mắn.”

“… Được, vậy thì hạng A số một đi”.”

“Cảm ơn chưởng quỹ! Ngài thực sự là người tốt!”

Sở Sở vào ở căn phòng nhỏ “hạng A số một “sắp xếp túi đồ đạc của mình, rửa mặt, ăn một bữa cơm gồm ba món ăn và một món canh.

#0000ff;">Món ăn là một bát thức ăn và một đĩa món mặn và một món chay, canh là canh cải trắng đậu hũ, là bữa cơm tốt hơn tất cả những bữa cơm nàng ăn từ hôm rời nhà đến giờ, chỉ có một điểm không tốt chính là món chay là bánh bao màn thầu chứ không phải cơm. Nàng nghĩ có thể chưởng quỹ không biết nàng là người phương Nam, không quen ăn bánh màn thầu, vì vậy trước khi ngủ liền xuống lầu nói vài câu với chưởng quỹ, điểm tâm sáng mai nàng muốn uống gạo chúc, và vài chiếc bánh đậu xanh.

Sau đó nàng lấy một quyển sách từ trong bao nải hoa văn sặc sỡ, chui người vào trong chăn ấm áp nằm úp người đọc thật chăm chú.

Đó là những câu chuyện Đổng tiên sinh kể về Lục Phiến Môn, nàng nghe được đoạn nào liền về nhà chép lại đoạn ấy, cuối cùng thành tác phẩm “ Truyền kỳ chín đại thần của Lục Phiến Môn”, khi nào rảnh rỗi còn cầm đến để Đổng tiên sinh sữa sai cho nàng, Đổng tiên sinh sửa lại rồi nàng lại mang về nhà cẩn thận đọc lại lần nữa, tích góp dần dần thành bản thoại, đã có đên ba bản rồi .

Nếu phải tới Lục Phiến Môn thi tuyển pháp y, có thể sẽ hỏi chuyện của Lục Phiến Môn nữa, nếu như nàng căng thẳng quên mất thì chết, tốt nhất vẫn nên đọc lại một lượt đi.

Đọc được một lát liền ngủ, ngọn nến trên bàn đầu giường không biết đã tắt từ lúc nào, dù sao khi nàng tỉnh dậy cũng là lúc Lai Phúc đến gõ cửa phòng đưa đồ điểm tâm cho nàng.

Sở Sở hoảng hốt bò dậy, nàng vốn định dậy sớm đọc lại bài một chút, giờ đây cũng chỉ đủ thời gian ăn sáng.

Cũng may điểm tâm đưa tới chính là gạo chúc tối qua nàng nói với chưởng quỹ, còn có bánh đậu xanh làm bữa sáng.

Phu nhân nhà huyện lệnh quả là nói đúng, bánh đậu xanh kinh thành cũng không mềm dẻo tinh tế ngon như của huyện Tử Trúc các nàng, gạo chúc cũng vậy, hạt gạo này lại cứng như vậy, ăn vào miệng cũng chả thơm tí nào, mà còn thức ăn, không phải vừa chua chua lại ngọt ngọt sao, đâu có mặn đến mức như bỏ cả hộp muối vào thế này.

Chẳng trách nhà trọ này không có nhiều khách!

Lúc này Sở Sở cũng không chú ý nhiều như vậy nữa, mau chóng ăn bữa sáng, rồi vội vã nói cám ơn chưỡng quỹ sau đó liền đeo bao nải vội vàng chạy tới cửa lớn Hình bộ ngay đầu con hẻm.

Bầu trời vẫn còn tối đen, Sở Sở còn chưa bước lên bậc thang liền nhìn thấy một người đi ra mở cửa lớn Hình bộ.

Vừa được ngủ một giấc thật ngon cảm giác đầu óc quả nhiên tỉnh táo hơn hẳn, Sở Sở lập tức nhớ đến những lời Cảnh Dực dặn nàng lúc gặp gỡ hôm qua, gặp Hình bộ đại nhân đều phải hành lễ.

Sở Sở chạy “Bịch bịch” lên mấy bậc thang, nhanh chóng dứt khoát quỳ xuống dập đầu lạy người kia một cái, giọng nói vang dội hô một tiếng, “Sở Sở tham kiến đại nhân!”

“Mẹ ruột của ta ơi!”

Người được nàng vái một lạy sợ hết hồn, ông lùi về sau mấy bước,nhưng không để ý bậc cửa lớn đằng sau, “Cạch” một cái ngã chổng người lên trời.

Sở Sở nhanh chóng đứng lên dìu ông, lúc này mới nhìn rõ đây là một ông lão tầm năm mươi tuổi, cũng không mặc quan phục.

“Ngài không phải đại nhân của Hình bộ sao?”

Ông lão xoa xoa xương già như sắp gãy ra nhe răng cười nói, “Ai bảo ta là đại nhân Hình bộ a! Ta chỉ là lão đầu trông cửa!”

“Trời tối, ta không nhìn rõ…”

“Không thấy rõ sao cô dám nói bậy vậy hả!”

Lão đầu thấy tiểu cô nương nhìn ông với ánh mắt đáng thương, cơn giận cũng tan đi không ít, “Cô đang muốn tìm vị đại nhân nào?”

“Ta không tìm vị đại nhân nào cả, ta đến tham gia cuộc thi.”

“Thi làm pháp y công vụ ?”

“Đúng ạ!”

Lão đầu xoa xoa eo, chau mày nhìn Sở Sở từ trên xuống dưới đánh giá một lần, “Công vụ pháp y từ bao giờ bắt đầu tuyển cô nương vậy?”

“Có mà! Cảnh đại ca nói có!”

“Cảnh đại ca nào?”

“Cảnh Dực, Cảnh trong Nhật Kinh, Dực trong Lập Vũ, Cảnh Dực Cảnh đại ca.”

Lão đầu gật gù ra vẻ đã hiểu, “À, cô là Sở Sở phải không?”

“Dạ! Sở trong khổ sở động lòng người.”

Ông già gật gù, “Nhớ rồi, tối qua Cảnh đại nhân đã nói với ta. Cô cũng tới sớm thật đấy, ngay cả An vương gia cũng còn chưa tới… Cô ngồi ở bậc thang đó chờ đi, lát nữa ta đem bảng quan treo ngoài này, trên đó nói phải tới chỗ nào cô tới chỗ đó, trên đó nói cô làm gì cô làm đó, biết chưa?”

“Dạ, biết!”

*****

[Phư] : Dạo này bận với lười quá nên giờ mới đăng chương mới đây ^^


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện