Lộ Tiểu Vân đun thuốc xong, chia ra đút cho Tĩnh nương cùng Lộ Tiểu Linh uống, nàng nhìn đứa trẻ nhỏ như con mèo, trong lòng đầy trìu mến, đây là người thân của nàng ở thời không này, thân đệ đệ của nàng.
Đứa trẻ rất yếu ớt khiến cho người ta lo lắng, Lộ Tiểu Vân thấm chỉ cũng không dám ôm hắn, ngay cả tiếng khóc cũng yếu ớt, nàng chỉ có thể hết sức thận trọng chiếu cố.
Lạc thần y nói thân thể Tĩnh nương hao tổn quá nghiêm trọng, có thể giữ được mạng đã là vạn hạnh, sau này không thể làm việc nặng, phải dưỡng thật tốt, nếu như không phải gặp được hắn, đã sớm một xác hai mạng.
Lộ Tiểu Vân không chút hoài nghi lời nói của Lạc thần y, đối với hắn tràn đầy cảm kích, nếu như không phải Tiểu Thất gọi thần y tới, nàng cũng không dám tưởng tượng tình huống bây giờ ra làm sao.
Đứa nhỏ bú một chút sữa rồi thiếp đi, Lộ Tiểu Vân đem hắn nhẹ nhàng đặt bên người Tĩnh nương, trong bụng đột nhiên kêu cô cô, lúc này mới phát hiện ra mình đã đói đến mức ngực dán vào lưng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này thật vất vả mới có thể thở ra.
Dưới ánh trăng cùng ánh lửa, ninh một nồi cháo gạo sền sệt, gạo này cũng là Tiểu Thất tìm người đưa tới, nàng quyết định muốn kiếm nhiều bạc một chút bạc, báo đáp người đã trợ giúp các nàng, không thể làm người tri ân không báo đáp.
Mẹ con mấy người uống xong cháo đặc, cùng nhau chui vào trong chăn, mặc dù nhà lá bốn phía đều thông gió, nhưng hai cái chăn này phá lệ thoải mái cùng mềm mại, ngủ cực kì thoải mái, chỉ chốc lát sau bọn họ liền tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng tỉnh lại, Lộ Tiểu Vân bất ngờ phát hiện Tiểu Mao Cầu trở lại, nó đang co rúc ở trên chăn ngủ, thân thể trắng trắng co thành hình tròn, cái đuôi đỏ đỏ cuộn trên thân thể, giống như một quả đào sinh nhật lớn.
“Tỷ, tỷ, Tiểu Mao Cầu trở lại.” Lộ Tiểu Linh cao hứng ngay cả giày cũng không xỏ, nhảy xuống giường muốn đến ôm Tiểu Mao Cầu.
Tiểu Linh, đi giày vào, chân trần bước xuống đất sẽ bị lạnh sinh bệnh.” Lộ Tiểu Vân bắt Lộ Tiểu Linh đang hưng phấn lại, bắt nàng ngồi lại ở mép giường xỏ giày.
Thuốc của Lạc thần y thật hiệu quả, chỉ uống một chén Lộ Tiểu Linh đã tốt lên.
Nàng thấy Tĩnh nương cùng đứa nhỏ còn đang ngủ, dặn dò Lộ Tiểu Linh không nên ồn ào đến các nàng, rón rén đi ra ngoài nấu thuốc.
Lộ Tiểu Linh rất muốn ôm Tiểu Mao Cầu một cái, thấy nó cũng ở đây ngủ thiếp đi, liền hiểu chuyện đi ra ngoài hỗ trợ Lộ Tiểu Vân.
Lộ Tiểu Linh kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, nàng chỉ nhớ hôm qua bị bà nội mắng là dã loại, hôm nay vừa tỉnh dậy, tại sao lại ở trong nhà lá, hơn nữa còn đang đắp cái chăn thoải mái như vậy, bên người nương còn nhiều hơn một đứa trẻ sơ sinh.
Lộ Tiểu Vân đem chuyện hôm qua đại khái nói một lần, Lộ Tiểu Linh nghe đến ánh mắt đều đỏ, nước mắt từng hạt rơi xuống đất, ngắn ngủi một ngày, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Tỷ, thật xin lỗi, Tiểu Linh khiến tỷ bận tâm rồi.”
“Đứa nhỏ ngốc, muội nói cái gì vậy? Đây không phải là muội sai, muội chỉ cần tin tưởng chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt." Lộ Tiểu Vân trìu mến cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi này, gầy teo nho nhỏ, vóc người chỉ như đứa trẻ năm tuổi, nếu không phải trong thân thể nàng là một linh hồn trưởng thành, đứa trẻ gần tám tuổi, phỏng chừng cũng đã sớm sợ đến choáng váng.
Thấy vết thương trên mặt Lộ Tiểu Linh đã kết vảy, vết thương rất là dữ tợn, tay gầy yếu nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đau lòng nói: "Tỷ sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho muội trị mặt, Tiểu Linh không cần lo lắng."
"Tiểu Linh không đau, tiểu Linh không sợ xấu xí, tỷ không cần lo lắng."
Lộ Tiểu Linh bộ dáng hiểu chuyện khiến Lộ Tiểu Vân vừa khổ sở lại vui vẻ yên tâm.
Sau khi thuốc được nấu tốt, Lộ Tiểu Linh cũng không sợ đắng, ừng ực ừng ực uống một tô, hai người cùng nhau đút thuốc cho Tĩnh nương, Tĩnh nương mặc dù yếu ớt không thể đứng dậy, vẫn kiên trì cho đứa nhỏ bú sữa, trìu mến vuốt ve đứa nhỏ.
Lộ Tiểu Vân thấy trong mắt nàng có ánh sáng, không giống như ngày hôm qua không còn gì luyến tiếc, biết là nàng kiên cường, cũng yên lòng.
Chỉ cần có khát vọng sống, có hy vọng, hết thảy rồi sẽ tốt hơn.
Lúc này Tiểu Mao Cầu cũng tỉnh, nó nhìn thấy Lộ Tiểu Vân thì rất là hưng phấn, chi chi kêu hai tiếng lập tức nhào tới trên người nàng tỏ ra vui mừng, Lộ Tiểu Vân giống như ôm sủng vật vậy, xoa xoa lông mềm mại, thật ấm áp của nó, nàng cùng Lộ Tiểu Linh đem tất cả quần áo có thể mặc đều mặc lên, vẫn là không cách nào chống đỡ gió rét, thật muốn lại chui vào trong chăn.
Lộ Tiểu Linh không nhịn được ê ẩm nói: "Tỷ, Tiểu Mao Cầu cùng tỷ quan hệ thật tốt".
Lộ Tiểu Vân thấy nàng lạnh đến run lẩy bẩy, hôm nay thời tiết có hơi se lạnh, sắp vào đông, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, phải nhanh lên kiếm chút bạc, làm chút áo bông chống lạnh, nếu không sẽ không chịu nổi mùa đông lạnh giá.
"Tiểu Linh, muội bệnh còn chưa khỏi, nhanh vào trong chăn nằm, đừng để bị lạnh."
"Tỷ, muội giúp tỷ làm việc, muội đã khỏe rồi, tỷ xem." Lộ Tiểu Linh nói xong nhảy tại chỗ hai lần.
"Tiểu Linh ngoan, hôm nay không có việc làm, muội nếu là bị lạnh đến bệnh, tỷ cũng không có tiền cho muội mua thuốc, muội đi vào chăn nằm, còn có thể coi chừng một chút nương cùng tiểu bảo bảo."
Lộ Tiểu Linh rối rắm một hồi, cởi giày ra, ngoan ngoãn bò vào chăn, không thể không nói, chăn bông thật ấm áp, nóng ấm thật là thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi.
Lộ Tiểu Vân