Hôm nay theo thường lệ, hai tỷ muội đi trên núi đào măng, lúc này ở trên núi đã có nhiều người, măng đào xong cũng để cho Tiểu Mao Cầu bỏ vào trong không gian.
Hai người đào hăng say, thời điểm trời sắp tối mới về nhà, trên đường còn thảo luận xem Tĩnh nương cơm tối sẽ làm món gì cho các nàng.
Vừa mới bước vào cửa nhà lá liền thấy Tĩnh nương nương té xuống đất bất tỉnh nhân sự, Lộ Tiểu Vân trong lòng lộp bộp một chút, đây là xảy ra chuyện rồi.
Vội vàng chạy qua kiểm tra tình huống, Lộ Tiểu Linh thì ôm lấy Lộ Tiểu Khang trên giường nhẹ giọng dụ dỗ, đổi tã bẩn, đút mooth chút nước, Lộ Tiểu Khang khóc mệt liền thiếp đi.
May mắn là Tĩnh nương không có gì đáng ngại, chẳng qua là nộ khí công tâm, Lộ Tiểu Vân xoa xoa ngực nàng, đút chút nước ấm, Tĩnh nương cũng từ từ tỉnh lại.
Nắm tay Lộ Tiểu Vân, run rẩy nói: "Bà nội ngươi mang người Lộ gia tới cướp đồ, nương vô dụng, không có giữ được đồ." Vừa nói nước mắt lại hạt lớn hạt lớn chảy xuống.
Cẩn thận đỡ Tĩnh nương lên giường nằm xuống, hai tỷ muội nhìn một mảnh hỗn độn nhà, tức giận đến ngứa răng,người Lộ gia thật ghê tởm, so với cường đạo còn vô sỉ hơn.
Đồ trong phòng bị cướp đến không còn một mống, phàm là đồ có giá trị liền bị cầm đi, ngay cả hai cái mền Tiểu Thất đưa tới cũng không cánh mà bay.
“Tỷ, quần áo mới của chúng ta cũng không còn, áo bông nhỏ mới làm cho Tiểu Khang cũng không thấy.” Lộ Tiểu Linh mở rương gỗ đựng quần áo, mặt đầy khổ sở nói.
Lộ Tiểu Vân nhìn một chút trong phòng, lương thực và thịt heo nàng mua lúc trước cũng không có, canh xương buổi trưa ăn còn dư lại cũng không còn, trên đất có rất nhiều xương, trong phòng bị lật thành một mảnh hỗn độn, cái này thật sự là bị cướp không còn một mống.
Lại xem xét chỗ để bạc, bạc vẫn còn, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần bạc vẫn còn, không coi là quá tệ.
“Tỷ, các nàng quá ghê tởm.” Lộ Tiểu Linh lau nước mắt giận dữ nói.
Tĩnh nương ở một bên cũng không ngừng chảy nước mắt, cuộc sống thật vất vả có chút hy vọng, người Lộ gia lại một chút đường sống cũng không lưu cho các nàng.
Nhưng là các nàng có thể làm sao chứ? Cô nhi quả mẫu, đánh cũng đánh không lại, nói cũng không nói được, ai sẽ vì các nàng ra mặt.
Để cho các nàng lạnh tâm là, trong mắt người nhà họ Lộ chỉ có tiền tài, ngay cả Lộ Tiểu Khang cũng không thèm nhìn một cái, thậm chí còn ngoan tâm muốn té chết hắn, nếu không phải mình động tác mau, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Nương, Tiểu Linh, không phải sợ, chúng ta sau này càng ngày sẽ càng tốt, ngày mai ta đi trấn trên lần nữa đưa đồ." Lộ Tiểu Vân an ủi hai mẹ con đang khóc, không có tâm tư ăn cơm tối, tắt ngọn đèn dầu, khép y phục lại nằm ở trên giường, không có chăn, mấy người ôm chung một chỗ sưởi ấm lẫn nhau.
Trong bóng tối, Lộ Tiểu Vân tức giận muốn đánh người, những người Lộ gia này thật là vô sỉ cực kỳ, cực kỳ đáng hận.
Không thể tiện nghi các nàng, nàng muốn nghĩ cách thật tốt giáo huấn các nàng một chút.
Lăn qua lộn lại suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy vận mạng không biết làm sao, mình người nhỏ lực mỏng, nhà lại là cô nhi quả mẫu, có khả năng gì đi dạy dỗ người khác, trong thôn lại càng không có ai bởi vì các nàng ra mặt, bất kể nói thế nào, đây đều là chuyện nhà Lộ gia.
Dĩ nhiên, gia có gia quy, thôn cũng có thôn quy, thôn dân cũng bình thường đều tuân thủ nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, không nhúng tay vào chuyện gia đình nhà người khác, chuyện này coi như cáo đến chỗ thôn trưởng, cũng sẽ bị Lộ Lý thị càn quấy, không giải quyết được gì, giống như lúc mình mới vừa tới tách ra vậy, một chút ruộng đất cũng không lấy được.
Nói cho cùng vẫn là năng lực mình không đủ mạnh, ở trong thôn không có quyền phát biểu, nghĩ tới nghĩ lui chuyện ngày hôm nay chỉ có thể cắn răng nuốt đi vào.
Lộ Tiểu Vân sâu đậm thở dài, ưu sầu phiền muộn, nhà nếu là có một gia chủ thì tốt rồi, các nàng cũng sẽ không bị người khi dễ như vậy.
Sáng sớm hôm sau, nàng ôm Tiểu Mao Cầu đi trấn Lâm Hà mua đồ.
Sau khi xuống núi, nàng không gấp đi trấn trên, ở trong thôn đi dạo một chút, gặp phải người cũng nhiệt tình chào hỏi, thôn dân cũng nhiệt tình đáp lại nàng, thuận miệng hỏi: "Nhà ngươi sao rồi? Tĩnh nương ổn chứ?"
Lộ Tiểu Vân nắm lấy cơ hội đem chuyện ngày hôm qua nhà bị trộm nói ra, người nghe cũng giận dữ không thôi, tựa như mất cắp chính là đồ nhà mình vậy.
Mặc dù nàng không có nói rõ là người Lộ gia, nhưng không ít thôn dân trong lòng cũng biết rõ.
Người có tính khí lớn, tính tình nóng nảy tuyên bố phải giúp mẹ con Tĩnh nương đòi lại công đạo.
Lộ Tiểu Vân một phen khuyên giải, nói thẳng: "Những thứ đó coi như là biếu ông nội bà nội, bất kể nói thế nào, chị em chúng ta dù sao cũng là huyết mạch Lộ gia."
Rất