Trời sắp sáng, không ai có ý định ngủ tiếp, vây quanh đống lửa ngồi chờ trời sáng, rốt cuộc Lộ Tiểu Linh vẫn còn yếu, chỉ chốc lát sau liền mệt mỏi, yên lặng ngồi dựa vào Tĩnh nương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly đang ngủ trong ngực.
Tiểu hồ ly mang đến cho nàng một cảm giác phá lệ an tâm.
“Nương, con cùng người nói chút chuyện.” Lộ Tiểu Vân suy nghĩ tình cảnh trước mắt một chút, quyết định nói thật tốt cùng Tĩnh nương.
Tĩnh nương sững sờ nhìn Lộ Tiểu Vân, cảm thấy nàng hôm nay có chút khác, không giống bình thường bảo sao làm vậy, nói chuyện làm việc cũng rất mạch lạc.
Lộ Tiểu Vân bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, tim đập thình thịch, chẳng lẽ Tĩnh nương nhìn ra nàng không phải nguyên chủ? Vô lý a!
“Nương, người nhìn con chằm chằm làm gì? Thật không được tự nhiên a.”
"Không có gì, nương chỉ cảm thấy con cùng thường ngày không giống nhau."
“Vậy nương thích con bây giờ hay trước kia?” Lộ Tiểu Vân cười hỏi.
Tĩnh nương sững sờ, không biết trả lời thế nào, Tiểu Vân trước kia cùng Tiểu Vân bây giờ đều là con gái nàng, làm sao có thể phân ra thích và không thích chứ?
Lộ Tiểu Vân đem biểu tình của Tĩnh nương thu hết vào mắt, cười khổ nói: “Hôm nay té bị đụng đầu đầu, tỉnh lại cảm giác đầu một mảnh thanh tỉnh, có thể là trưởng thành đi! Hơn nữa vừa nãy con nằm mơ, trong mộng có một lão thần tiên, dạy cho con rất nhiều thứ."
Đúng vậy! Con gái trưởng thành, trở nên kiên cường hơn, Tĩnh nương lau nước mắt bỗng nhiên chảy ra, trong miệng còn lẩm bẩm: “Trường Lâm, chàng thấy không? Con gái trưởng thành rồi."
“Nương, người đừng khóc, trước nghe con nói xong đã.
Con muốn cùng bà nội bọn họ tách ra ở riêng.” Lộ Tiểu Vân bình thản nói, nhưng cả Tĩnh nương và Lộ Tiểu Linh bị dọa sợ, hai người sững sờ nhìn Lộ Tiểu Vân.
“Tiểu Vân, cái này, cái này không được đâu!" Phụ nữ cổ đại tôn thờ xuất giá tòng phu, nhà chồng lớn hơn hết thảy, cho nên mới có nhiều nàng dâu bị bức tử, Tĩnh nương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua tách ra khỏi nhà chồng, đơn độc sống một mình.
Chỉ cần Lộ Trường Lâm đối tốt với nàng, có khổ có mệt đi nữa nàng cũng có thể chịu được, nhưng là người đối tốt với mình cũng đã rời đi.
“Nương, người cảm thấy bà nội sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
Từ cách làm ban ngày của Lộ Lý thị nhìn đến, bà ta sẽ không bỏ qua cho các nàng, vốn là muốn bán các nàng đổi bạc tiêu, bây giờ bạc không có tới tay, mặt hai đứa bé cũng tổn hao, không ai muốn.
Lộ Lý thị bực mình, quyết tâm muốn đuổi các nàng đi, nếu không cũng sẽ không nửa đêm không mở cửa.
Tĩnh nương thở dài, nhìn chằm chằm đống lửa không nói gì.
“Nương, chẳng lẽ người muốn các nàng tiếp tục bán con cùng Tiểu Linh đi sao? Hay là muốn chờ đứa bé được sinh ra, bọn họ lại bán người đi?” Lộ Tiểu Vân giọng điệu bình thản, nhưng lại nói ra sự thật đẫm máu.
“Không, sẽ không, bà nội con sẽ không, nương, nương không muốn cùng hai con tách ra.” Tĩnh nương lời nói không mạch lạc phản bác, nhưng trong lòng một chút căn cứ đều không có.
“Sao lại không, cha mới đi mấy ngày, bà nội lại đã muốn bán chúng ta, nương, người còn không có rõ ràng sao? Phải chờ cho đến khi chúng ta bị bức tử, người mới có thể nhận rõ thực tế sao?" Lộ Tiểu Vân càng nói càng nặng lời.
Nàng trong lòng cũng nhịn một cỗ tức giận, không phát tiết ra ngoài không thoải mái.
“Vân nhi, ta...” Tĩnh nương nghẹn ngào nói không nên lời, nàng biết con gái nói đều là sự thật.
“Nương, người nghe lời tỷ đi! Con không muốn trở về.” Lộ Tiểu Linh cũng bắt đầu hỗ trợ khuyên Tĩnh nương,Lộ gia đối với nàng mà nói chính là địa ngục, không có ai lại muốn vào địa ngục.
“Nhưng là, tỷ chúng ta sau này sống thế nào a?" Lộ Tiểu Linh chớp chớp đôi mắt to, lo lắng nhìn Lộ Tiểu Vân.
Lộ Tiểu Vân sờ sờ mái tóc rối của nàng một cái, ngữ khí kiên định nói: “Tiểu Linh, không cần sợ, chúng ta có tay có chân, nhất định có thể nuôi mình, coi như cuộc sống có khổ đi nữa, cũng sẽ không khổ bằng ở Lộ gia.
Ít nhất sẽ không có ai đánh muội đi!"
Lộ Tiểu Linh dùng sức gật một cái, đẩy đẩy Tĩnh nương bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Linh nhi không sợ chịu khổ, Linh nhi sợ bị đánh."
Tĩnh nương nhìn hai con gái một chút, chỉ ngắn ngủi nửa năm, lại giống như đã trải qua địa ngục trần gian vậy, người gầy như que củi, sắc mặt vàng vọt, vết thương chồng chất.
Trường Lâm mới rời đi ba ngày, ba ngày mà thôi, Lộ Lý thị liền muốn bán các nàng, aiz! Đều là nàng làm mẹ không tốt, khiến cho đứa trẻ phải ăn khổ, mệt mỏi theo.
“Vân nhi, nương nghe theo con.” Tĩnh nương quyết định, coi như không cân nhắc cho mình, cũng phải vì hai đứa bé cân nhắc một chút, cuộc sống sau này coi như khổ đi nữa, cũng sẽ không thể khổ như còn ở Lộ gia.
Trường Lâm, Tĩnh nương có lỗi với chàng, nhưng vì lũ trẻ, Tĩnh nương cũng không có cách nào, chờ trăm năm sau, chàng tìm lại ta tính sổ đi!
Lộ Tiểu Vân thấy Tĩnh nương rốt cuộc đáp ứng, hài lòng cười