*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc." Rất tôt! Sau này nơi đây đổi thành Phượng Cửu Thiên! " Thanh Loan nhếch môi nói to, âm thanh hào hùng mang những âm hưởng làm lòng người thuần phục.
" Phượng Cửu Thiên! Phượng Cửu Thiên!!!" mọi người nghe vậy liền đồng thanh hô lên, âm thanh vang vọng khắp nơi.
"Kí hiệu của chúng ta cứ theo thế này mà làm! " Thanh Lam lạnh lùng nói sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho Nham Kiều, ý bảo giơ lên cho mọi người xem.
Đám sơn tặc nghe vậy cũng có chút hưng phấn, cái tên thật hay, dám dùng Phượng để lấy tên, trừ hoàng tộc Phượng Quốc là hậu duệ Phượng Hoàng là có thể dùng còn lại không ai dám dùng cả, nhưng bây giờ họ lại dùng, không hưng phấn là giả.
Thanh Loan mỉn cười hài lòng, nhìn tên trại chủ đang nhìn chằm chằm ký hiệu phượng hoàng, như cảm ứng được hắn ta quay lại nhìn nàng, ánh mắt có chút kính trọng của bề dưới.
" Ngươi tên gì? " Thanh Loan nhàn nhạt nói, thu ánh mắt lại, dựa thân thể vào ghế. Thu lại khí tức lạnh băng thay vào đó là khí tức nhàn nhã, lười biến, tà mị. Ánh mắt của cô tựa không có chút cảm xúc.
" Tử Lôi." Tử Lôi cung kính trả lời, đã nhận chủ rồi thì hắn sống là thuộc hạ của nàng, chết cũng là ma của nàng, từ nhỏ hắn đã được dạy như vậy, tín ngưỡng hắn được dạy là sứ giả của Phượng Hoàng, từ nhỏ đã sống ở đây cùng mọi người, nhưng bọn người ngoài kia một hai cứ bảo họ là sơn tặc, muốn đánh đổ nơi này, vậy thì hắn sẽ hoàn thành nguyện vọng cho chúng trở thành sơn tặc.
" Ngươi hẳn biết thân phận của ta." Nàng hơi liếc mắt hắn một cái, nhàn nhạt nói ra. Kẻ đa nghi là kẻ dễ lợi dụng để lấy tin tức nhất, bản thân cứ bày tỏ ra ta biết hết rồi, thì đối thủ cũng tưởng đối phương biết rồi, dấu gì nữa, nói ra cũng được.
" Đúng vậy! Thân là một sứ giả tất nhiên là biết chủ nhân của mình. " Tử Lôi cung kính trả lời, lúc trước cứ nghĩ chủ nhân của mình là phế vật cứ đem về nuôi và bảo vệ trong này là hoàn thành bổn phận của hắn, ai ngờ...
" Hừ! vậy mà lúc nãy dám trước mặt chủ nhân của mình làm càng! " Thanh Loan lạnh giọng
nói.
" Chủ nhân tha tội!" Tử Lôi sợ hãi quỳ rạp xuống, đám sơn tặc phía sau và các mỹ nữ thấy vậy cũng sợ hãi quỳ xuống theo, dù không biết chuyện gì xảy ra.
Cùng mọt lúc hô lên " Chủ Thượng tha tội!!!"
" Đứng lên hết đi. Tử Lôi! ngươi nên nhớ thân phận của ngươi là gì! Sau này ngươi là Lôi Ưng." Thanh Loan lạnh lùng nói.
" Ngươi và Hắc Ưng sẽ cùng nhau quản nơi này, ta bây giờ phải lên đường có gì cứ gửi thư cho ta, hơn nữa, theo thời gian ta sẽ từ từ đưa bản kế hoạch cho ngươi, bây giờ việc thứ nhất chính là, ổn định lại nơi này cho ta, thứ hai phân phó một nữa người ở đây ra ngoài, dùng các phương thức mở các quán trọ rãi rác khắp nơi, đúng rồi tốt nhất là thành lập một cái thanh lâu đi! " Thanh Loan lạnh giọng phân phó, câu cuối cùng tràn đầy mỉa mai.
Tử Ưng nghe vậy thì cúi đầu, nhận lỗi, tại hắn phóng túng quá ý mà! toàn bộ nữ nhân ở đây điều là Linh Sư sơ cấp và trung cấp, thành lập một tổ chức sát thủ còn được chứ đừng nói là thanh lâu.
" Được rồi! còn lại ngươi tự lo liệu. Độc trong người ngươi không làm hại ngươi đâu, chỉ là đau đớn kéo dài 2 nguyệt thôi, đây là trừng phạt cứ từ từ mà thưởng thức." Thanh Loan híp mắt lười biếng nói.
Những người không may bị trúng độc nghe cô nói vậy không khỏi tự nuốt nước miếng một cái, dư cảm đau đớn lúc nãy như trào dâng lên lại trong đầu họ, ai nấy mặt điều trắng bệch, thực sự là quá đáng sợ!
" Chúng ta đi! " Thanh Loan quay đầu nhìn đám hộ vệ đang ngơ ngác như nai vàng, lạnh giọng nói.
" Vâng! " Nham Kiều lấy lại tinh thần, cung kính lên tiếng, Thập Cửu công chúa thật lợi hại, mới đó đã thu phục được Phong Lôi sơn trại đại nổi danh này, hơn nữa, thời gian mới bao nhiêu chứ? Bọn họ đang mơ sao???
( Tg: Ara~ ha ha nam chính à! ngươi thấy chưa! ta nói muốn cho ngươi lên muộn là đúng là lên muộn mà! Hắc hắc!
Kẻ nào đó: Hừ! Nhưng mà nương tử vẫn là nhanh chóng muốn tìm ta để thành thân đấy thôi! Nương tử là nhất!!!)