"Thần thiếp tham kiến tỷ tỷ!", Hiền phi Tử Dung nhẹ nhàng thi lễ.
"Bình thân đi, lại đây ngồi nào!", ta cố tỏ vẻ thân thiện, vỗ vào nệm ghế bên cạnh.
"Tạ ơn tỷ tỷ!", Tử Dung mỉm cười bước tới ngồi xuống.
Ánh mắt nàng khiến ta có cảm giác rắn rết đang bao quanh lấy thân thể vậy, vô cùng rùng mình.
"Muội muội vẫn là đừng nên khách sáo, muội muội dung mạo như hoa, lại quản lý lục cung đã lâu, sau này nếu có chuyện gì, vẫn là phiền muội giúp đỡ tỷ tỷ", ta thản nhiên rót trà, cố nhịn buồn nôn nói những lời hoa mĩ.
"Tỷ tỷ nói đùa rồi! Sau này muội vẫn là nhờ vào tỷ tỷ chiếu cố".
Tử Dung phe phẩy quạt, e thẹn mỉm cười.
Bỗng nàng ta lôi từ trong người ra một túi hương:"Đây là chút lễ mọn diện kiến tỷ tỷ, quà của Xiêm La tiến cống, mời tỷ tỷ xem thử".
Ta cảm thấy Tử Dung này rất khó chơi đùa, vì giờ ta là một phàm nhân vô dụng, chẳng nhìn ra nổi nàng ta có điều gì đáng nghi.
Nhưng kinh nghiệm làm quỷ sai hơn 200 năm của ta cho biết, quanh người nàng ta có khí tức vô cùng nồng đậm.
Ta mỉm cười, đỡ lấy túi hương, mở ra xem thử.
Một làn hương từ trong túi bay ra.
Thơm thật đấy!
———————————————————————-
"Ta là Lạc Minh Tịch! Chào huynh!"
"Ta là Long Bách Xuyên, nhi tử của chủ tiệm vải Minh Hoa nổi tiếng kinh thành này".
"Tịch Tịch! Ta yêu nàng!"
"Ta cũng yêu chàng!"
———————————————————————
Choang! Tầng tầng lớp lớp kí ức xoay chuyển trong đầu ta.
"Tha cho ta đi A Xuyên! Làm ơn!"
"Tịch Tịch! Ta xin lỗi, ta yêu nàng!"
"Không! Đứa......!Đứa trẻ! Ta có rồi! Cầu xin chàng! Con của chúng ta! Đừng làm hại nó!"
"Ngươi giết nó rồi? Ngươi giết con rồi?.....!Ta.....!Ta liều mạng với ngươi!"
"Aaaaaaaaaaaaaaa! Dừng lại! Mau dừng lại!!!!"
"Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ?"
Ta đau đớn nhìn Tử Dung đang đắc ý, đầu như muốn nổ tung.
Đồ đạc