"Ta......!ta cũng không rõ lắm, chỉ biết sau khi hắn mang xương thịt của ta đi, ta không tài nào thoát ra khỏi làng này được!"
"Người tiếp theo đi!", ta liếc mắt nhìn ra ngoài,"Ngươi cứ lén lén lút lút thế để làm gì, hả?!"
"Đại nhân tha tội!", ông lão ngoài cửa biết không trốn được nữa, liền bay vào quỳ xuống,"Lão đây không thấy A Trứ nên mới đi tìm, lại thấy các đại nhân cho nên......."
"Ngươi cũng bị hại chết sao?", Bạch Hàn xoáy sâu ánh mắt vào lão vong trước mặt.
"Đúng, là tên yêu nghiệt đó hại chết, cô nương,.......!cô.......!sao lại.....", lão vong đó ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, khuôn mặt liền trở nên khiếp đảm,"Á Mị cô nương,.......!cô...."
"Á Mị? Ta tên Minh Tịch, chưa từng nghe ai tên Á Mị bao giờ", ta đứng dậy đi lại trong phòng, nhẹ nhàng mỉm cười,"Lão gặp người giống ta sao?"
"Đình thúc, hoá ra đây là dung mạo của người đó sao, tỷ tỷ thật xinh đẹp!", A Trứ quỳ bên cạnh Đình thúc bật cười khúc khích nhìn ta.
Roi diệt ma đánh tới, Đình thúc kêu lên đau đớn.
"Hắc tổ tông của tôi ơi, huynh làm gì vậy?!"
"Cái làng chết tiệt này có chuyện gì, mau kể rõ ra xem nào.
Để ta biết ngươi giấu diếm điều gì, xem ta xử ngươi thế nào!", Hắc Vô Thường khẽ quát lên.
"Lão đây không dám, lão đây không dám!", Đình thúc lập cập run rẩy, roi diệt ma không đánh trúng hẳn, nhưng lại vô cùng đau, nguyên thần chắc đã bị thương tổn.
Cộc cộc! Cộc cộc! Tiếng gõ cửa rất có quy tắc vang lên.
"Ai vậy?", ta hỏi vọng ra ngoài.
"Khách quan, chủ quán mời trà!"
"Làm phiền huynh chờ một chút!"
Ta phất tay áo, thu lại mảnh bùa, bước tới mở cửa.
Ngoài cửa phòng, có một nam nhân như mây như hoạ chắp tay sau lưng nhìn ta.
Màu xám khói trên tóc hắn thật đẹp, ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn hơn cả ngọc mỡ dê thượng hạng nữa.
Đôi mắt hắn không quá to, nhưng rất sống động, đáy mắt có ý cười.
Trên người nam nhân ấy khoác chiếc áo lụa mỏng dài quá đầu gối, cổ áo khoét sâu.
Ta thích đấy~
Tiểu nhị đứng sau lưng vẫn kính cẩn bê khay trà không nói một lời nào.
"Xin hỏi vị công tử này...?", ta đứng chắn trước cửa, đủ để không ai nhìn được gì bên trong.
Mai Ngân giả bộ cúi đầu nghe Bạch Hàn giảng chữ, Bạch Hàn vừa giảng bài cho nàng ta vừa dỏng tai nghe ngóng tình hình.
"Tiểu Á......", nam nhân kia khẽ chạm tay vào má ta, giọng nói của hắn rất trong trẻo, vô cùng dễ nghe,"Em trở lại rồi..."
Ta gạt tay hắn ra, nghiêm mặt nhắc nhở:"Nam nữ thụ thụ bất tương thân, thỉnh công tử tự trọng! Còn nữa, tên ta là Mộng Tích Nhược, không phải Tiểu Á, công tử chắc nhận lầm người rồi đi?"
"Ta là Phác Chí Mẫn, thất lễ rồi!", hắn lạnh nhạt rụt tay về,"Hôm nay quán mời trà, có thể đưa vào trong rồi chứ?"
Phác Chí Mẫn hắn gạt ta sang một bên, tự tiện bước vào trong.
"Hai vị này là?", hắn nheo mắt nghi hoặc,"Em ở chung phòng với nam nhân khác sao?"
Gì...! Gì mà chung phòng với nam nhân khác chứ, đẹp trai mà ăn nói chẳng dễ nghe chút nào! Ta thầm bĩu mỗi trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười:"Phác công tử nói đùa rồi, đây là ca ca ta, huynh ấy sang đây ngồi chơi với ta thôi mà!"
"Tại hạ Mộng Bạch Hàn, thất lễ rồi!", Bạch Hàn đứng dậy chắp tay thi lễ, thế mà tên vô duyên kia chỉ gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống ngắm nghía lung tung.
Ta vô tình liếc mắt nhìn hai oán linh trong góc phòng, không biết bọn họ là vì tức giận hay sợ hãi mà toàn thân run rẩy, mắt trợn to.
À, hoá ra ác quỷ ở làng này là Phác Chí Mẫn sao?
Ngồi hết một tuần trà, vẫn chẳng có ai lên tiếng gì hết, nhưng sao cơ thể ta cảm thấy hơi mệt nhỉ?
"Đại nhân, đừng uống nữa, trong trà có thuốc!", A Trứ bước tới vỗ nhẹ vào mặt ta, giọng nói gấp gáp.
"Hắn tìm thấy người rồi! Đại nhân mau chạy đi!", Đình thúc đẩy người ta, nhưng chỉ chạm được vào không khí.
Phác Chí Mẫn nhìn chằm chằm vào ta vẻ chờ đợi, nhìn thấy ta hắn luôn rất vui? Miệng lúc nào cũng nhếch lên hình bán nguyệt.
Nhìn đôi môi đầy đặn đó kìa, vừa hồng vừa căng mọng, ta có dùng bao nhiêu dưỡng phẩm cũng không có được!!! Thật ghen tị mà!
Choang! Chiếc chén nhỏ trên tay ta lăn tròn một vòng rồi rơi xuống đất, Lục Trấn.....!có tới kịp không nhỉ?
———————————————————————
Tiếng cổ cầm nhẹ vang lên làm ta tỉnh giấc! Trong không gian tối tăm đó, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua cửa sổ dường như thắp sáng được cả căn phòng.
Ta vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái.
"Em tỉnh rồi?", Phác Chí Mẫn chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ quay đầu lại nhìn ta.
"Thật ra ta vẫn hơi buồn ngủ, ha ha...", ta gãi đầu gãi tai cười ngượng, hình như ta lại bị bắt cóc lần nữa.
"Không sợ sao?", hắn chầm chậm bước tới ngồi xuống bên giường, nhẹ vuốt tóc ta.
"Sợ chứ,