Ông già Bách Lý mặc niệm bài thơ trong lòng, nhắm mắt lại, chìm vào hồi ức.Mười vạn tướng sĩ, viễn phó đến cực nam, mỗi người trước lúc rời đi, đều để lại bức di thư trong nhà, bọn họ chưa từng nghĩ rằng sẽ sống sót trở về.Trận chiến ở Trân Linh Quan, hai bên đánh ba ngày ba đêm, mắt có nhìn thấy máu chảy thành sông, xác chết la liệt khắp nơi.Các chiến sĩ phía trước trước khi chết, vì lấy máu thịt thân thể ngăn lại tấn công của Già Lâu La, họ đã lấy lưỡi kiếm vào lòng bàn chân, cố định thân thể trên mặt đất làm thành lá chắn cho các chiến sĩ ở phía sau.Chính bằng cách này, bọn họ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, cuối cùng đuổi được Già Lâu La về Thiên Linh Sơn.Hai từ thảm khốc không đủ hình dung tình hình trận chiến lúc đó, mười vạn tướng sĩ số lượng có thể quay về không đến trăm người là khái niệm gì?Ông già Bách Lý giơ cuộn giấy trắng có viết bài thơ lên, không khỏi cảm thán: “Lúc đó, nếu như có bài thơ này cổ vũ, sao đến nỗi có nhiều người chết như vậy....Tiểu tư, bài thơ này tên là gì?”Tần Phong trầm tư một lát, trả lời: “Tiền bối, tên bài thơ do người đặt đi.”“Được, vậy bài thơ này liền gọi 《Trấn Linh Quan》!” Vừa dứt lời, ông già Bách Lý phất tay áo, bút lông trong tay Tần Phong lập tức bay đến trên tay ông.Chỉ thấy ông già cầm bút hạ xuống cuộn giấy, ba chữ Trấn Linh Quan mạnh mẽ có lực, được đề ở đầu cuộn giấy, vậy mà lại tỏa sáng rực rỡ!Cùng lúc đó, Tần Phong dường như phảng phất nghe thấy tiếng gầm giận dữ chiến đấu của các tướng sĩ trên chiến trường, kim qua thiết mã, khí thôn vạn dặm!Ông già tóc bạc nhìn xuống cuộn giấy trắng, có chút tiếc nuối nói: “Thơ là thơ hay, đáng tiếc chữ này...!tiểu tử, ngươi sau khi về nên luyện thư pháp cho thật tốt đi.”Có thôi đi hay không...!Tần Phong sắc mặt cứng đờ, không trả lời lại, kỳ thật, nguyên chủ đọc sách hơn mười năm, vẫn là luyện một tay viết chữ tốt, chẳng qua hắn xuyên không đến đây, có vẻ như thân thể vốn không ghi nhớ được những thư pháp kia.Ông già Bách Lý một bên lắc đầu thở dài, một bên rất tự nhiên cuộn lại cuộn giấy trắng, thuận tiện muốn đem cuộn giấy trắng nhét vào trong ngực.Nguyên bảo thơ thần phẩm, đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, lần này có thể kiếm được món tiền lớn rồi.
Chính lúc ông già đang có suy nghĩ như vậy, một bàn tay ngọc trắng nõn đã nắm lấy đầu kia của cuộn giấy trắng.“Làm gì vậy?” Ông già mặt cảnh giác.“Bài thơ này là do cậu ấy viết, dựa vào cái gì bị ông lấy đi, đưa đây!”Tần Phong ngơ tại chỗ, cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc?“Nha đầu nhà cô, câu đối hôm qua bị cô lấy đi rồi, hôm nay vậy mà vẫn muốn bài thơ này? Không đưa!”“Xem ra ông đã quên rồi, việc bút râu rồng sắp dùng hết.”Đúng rồi, đúng rồi, cùng một phương thức, cùng một mùi vị...!Tần Phong xem kịch xem đến nghiền, đột nhiên nghĩ đến cái gì mặt cứng đờ, câu đối hôm qua và thơ hôm nay rõ ràng đều là do ta viết mà, hai người tranh tới tranh lui, hình như chưa hỏi qua ý kiến của ta?“Thương cô nương, tiền bối, bài thơ này hình như là ta...”“Thơ, thơ gì?” Ông già Bách Lý cùng Thương Phi Lan đồng thanh nói.Hai người thật vô liêm sỉ, tại hạ thua rồi...!Tần Phong chắp tay lùi về phía sau.“Nha đầu, ta và cô làm một thỏa thuận thế nào, chỉ cần cô đưa bài thơ này cho ta, từ nay về sau Thính Vũ Hiên này cô cũng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”Thương Phi Lan nghe vậy trầm tư một lát, cuối cùng lựa chọn buông tay, điều này có chút ngược lại với dự liệu của Tần Phong.Ông già Bách Lý thấy vậy rốt cuộc cũng thở phào một hơi, sau đó cẩn thận thu lại cuộn giấy trắng vào trong ngực.Tất cả đã định, Tần Phong nóng lòng muốn vào trong các lâu đọc sách, tích lũy văn khí.Vừa nãy gặp phải quỷ tu, nếu như không phải có Thương cô nương ở bên bảo vệ, hắn chắn chắn sẽ chết không nghi ngờ gì.Hơn nữa quỷ tu kia vì hắn mà đến, mặc dù không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng ai có thể bảo đảm lần này có thể trốn được một kiếp, bọn nó sẽ không đến lần thứ hai, lần thứ ba?Nhìn lại, chỉ có nâng cao thực lực của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu!“Lần này vào trong các lâu, nhất định phải nghĩ cách đột phá Văn Thánh cấp chín, như vậy ít nhất có thể thi triển ra Hạo Thiên Kính, có được chút năng lực tự bảo vệ.” Nghĩ vậy Tần Phong liền nhấc chân bước vào trong các lâu.Lúc này, ông già Bách Lý đột nhiên nói: “Tiểu tử, ta thấy ngươi có chút thiên phú, có muốn đến Hạo Văn Viện ở Tần Thiên Thành tu luyện không?”Thương Phi Lan nghe những lời này liền khựng lại.“Hạo Văn Viện?” Tần Phong nghiêng đầu, phải nói trong Đại Càn, nơi tập hợp nhiều đạo sĩ Văn Thánh Đạo nhất định là Hạo Văn Viện ở Đế Đô này.Tương truyền, trong Hạo Văn Viện chứa đựng rất nhiều tâm đắc liên quan đến Văn Thánh Đạo, cũng như tuyệt học của Văn Thánh Đạo, là thánh địa mà những người đọc sách trong thiên hạ muốn hướng đến.Mà Thiên Giám quốc sư sáng lập ra Hạo Văn Viện, càng là người duy nhất từ cổ chí kim có thể bước vào Văn Thánh cấp hai.“Tiền bối có cách để ta vào được nơi đó?”“Tất nhiên là có.”Tần Phong tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại chấn kinh, qua loa như vậy liền