Hai người bước trên đường, Lam Ngưng Sương đột nhiên hỏi: “Nhiệm vụ của Trảm Yêu Ty chủ yếu là tiêu diệt yêu ma quỷ quái, bảo vệ vạn bách tính bình an, sao ta lại không biết bọn họ còn tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ nữa?”“Cô có điều không biết, Tấn Dương Thành là một thành nhỏ, bổng lộc vương triều Đại Càn cho nơi này không tính là nhiều.
Nếu như bọn họ không thể diệt trừ yêu ma quỷ quái, vậy thì không có thu nhập nào khác, có khả năng đến lúc lấy được tiền lương còn không đủ cho họ tu luyện.
Cũng vì thế, Ty Chính ở đây, chính là Thạch Tử Minh mà lần trước cô đã gặp qua cho phép thược hạ phía dưới tiếp nhận nhiệm vụ của những người bình thường, kiếm chút tiền bên ngoài, trợ cấp dùng riêng.
” Tần Phong chậm rãi giải thích.
“Thì ra là vậy.
” Lam Ngưng Sương gật đầu, nàng thân là kiếm thị của Liễu gia, trước nay chưa từng vì tiền bạc mà lo lắng, được dục và huyết khí đan cần cho tu luyện cũng rất đầy đủ, cho nên không biết đến những việc này.
Qua không bao lâu, hai người liền tới bên ngoài một đại viện có bốn lối vào, mà Trảm Yêu Ty của Tấn Dương Thành chính là ở nơi này.
Bên cạnh của của Trảm Yêu Ty dựng một tấm bảng gỗ bên trên được dán đầy giấy trắng, mà trên giấy trắng phần lớn đều viết về những nhiệm vụ của người thường và thù lao.
Trong số đó không thiếu những nội dung kỳ quái, chẳng hạn như giúp tìm Đại Hoàng trong nhà đã đi mất, hoặc là chồng của mình nửa đêm dạo thanh lâu, cầu đại nhân của Trảm Yêu Ty bắt lại, nếu như có thể cắt đứt chuyện này, thù lao gấp đôi! Những loại chuyện như vậy, đâu đâu cũng vậy.
Có điều giống như Tần gia là một thế gia có tước vị, không cần ở đây phát nhiệm vụ, có thể trực tiếp đi vào tìm người.
Tần Phong đem theo Lam Ngưng Sương tiến vào trong trạch viện, ngoại trừ một số người đang tu luyện, hầu hết những người bên trong đều là vô công rồi nghề, không làm gì cả.
Một nơi đồng không mông quạnh như Tấn Dương Thành, dường như đến yêu ma quỷ quái cũng lười quan tâm đ ến.
Quỷ tu lần trước, nếu như không phải vì muốn giết mình, e rằng cũng không muốn đến nơi như thế này! Tần Phong phát hiện trong phòng có một ông lão tóc hoa râm, ông ấy là người ghi chép chủ bạc ở đây.
Nếu như muốn thuê người làm hộ vệ, hỏi ông ấy hiệu suất sẽ cao hơn.
“Đây không phải là Tần công tử sao, hôm nay khi trời còn chưa sáng ta còn nhìn thấy cha cậu nữa, sao vậy, đến tìm lão hủ là có chuyện gì?”“Ta muốn đi muốn chuyến đến Rừng Hắc Vụ cách đây hai mươi dặm, cần thuê một hộ vệ.
”“Rừng Hắc Vụ?” Ông lão cả kinh, những người xung quanh gần đó nghe đến ba chữ này cũng quay đầu nhìn lại, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi.
Khó trách bọn họ sẽ có phản ứng như vậy, Rừng Hắc Vụ không phải là một nơi tốt lành, nghe nói mỗi khi đến đêm muộn, trong ánh trăng chiếu xuống rừng Hắc Vụ, sẽ có sương mù đen bao phủ, cản trở tầm nhìn, cái tên Rừng Hắc Vụ cũng vì thế mà có.
Nhưng nếu như chỉ có như vậy cũng sẽ không khiến những người này vừa nghe thấy liền biến sắc.
Mấu chốt là trong Rừng Hắc Vụ có yêu thú không tầm thường!Thường nghe nói khi thôn phu trong núi đi đốn củi, đi ngang qua bên ngoài Rừng Hắc Vụ thường có thể nghe được những tiếng gầm gào đáng sợ, mà mỗi khi đó cả núi rừng đều sẽ rung chuyển, chim thú đều sợ hãi chạy tán loạn.
Có thể náo ra động tĩnh to như vậy, không cần nghĩ cũng biết, yêu thú trong rừng đó thực lực đáng sợ đến mức nào.
Thậm chí có người suy đoán, yêu thú kia chỉ sợ là đã đạt đến bốn chuyển kiếp lực trở lên, thức tỉnh hai lần bản mệnh thần thông, nếu như ai đó vô tình vào trong rừng, gặp phải nó, chắc chắn cửu tử nhất sinh!Theo thời gian, Rừng Hắc Vụ mặc nhận trở thành cấm địa của mọi người.
“Tần công tử à, đang yên đang lành cậu muốn đi đến nơi đó làm gì?”Tần Phong cười trả lời: “Cũng không phải là đi sâu vào trong rừng, ta cũng không sẽ không chê mạng mình quá dài, lần này đi chẳng qua chỉ là muốn hái một chút trái cây bên ngoài Rừng Hắc Vụ mà thôi.
Ta biết như vậy vẫn có chút nguy hiểm, cho nên ta tình nguyện bỏ ra mười lượng bạc làm thù lao.
”Không sai, mục đích lần này của Tần Phong chính là hái một vị nguyên liệu then chốt cuối cùng cho món lẩu, một loại quả được gọi là chu hồng quả.
Trong 《Đại Càn bách thảo lục》 có ghi chép, bên ngoài Rừng Hắc Vụ có một loại quả màu đỏ hình ngón tay cái, sinh trưởng vào tháng 5, tháng 6, tàn vào cuối tháng 11, vị cay rất khó ăn, vì nó có màu đỏ rực nên được đặt tên