Đêm khuya, vạn vật tĩnh mịch.Ánh trăng trên cao rơi xuống chiếu xuống vách núi hình đầu rắn, toàn bộ Rừng Hắc Vụ nhẹ rung chuyển.Những tiếng loạt xoạt không ngừng vang lên, trên rừng núi, những tảng đá không ngừng lăn xuống.Đột nhiên, hai con mắt lớn màu đỏ tươi như chiếc đèn lồ ng treo lơ lửng trên vách đá hình đầu rắn, vách đá vậy mà sống lại!Con rắn lớn ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ tươi của nó nhìn xung quanh, sau đó há chiếc miệng đầy máu, khí đen phun ra, sau nửa nén hương, cả Rừng Hắc Vụ liền bị bao phủ bởi sương mù đen, những triền núi liên miên cũng bắt đầu chuyển động...Suýt, đau quá~Tần Phong từ từ mở mắt, thứ ánh vào trong mắt hắn là bóng tối đến nỗi giơ tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón.Chuyện gì đang xảy ra vậy, ta bị mù rồi sao? !Tần Phong cả kinh, muốn ngồi dậy, nhưng sau lưng truyền đến một trận đau đớn, đau đến nỗi hắn phải cắn răng nhăn mặt, làm cho hắn không dám cử động linh tinh.Hắn thở ra một hơi, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện trước khi hôn mê, trong đầu cũng có suy đoán.“Có lẽ là do chấn động của vụ nổ lúc đó, khiến hắn bay vào trong Rừng Hắc Vụ.
Mà mỗi khi đêm đến, khi ánh trăng chiếu xuống sẽ có sương mù đen che phủ, cho nên ta mới nhìn thấy cái gì.Đợi đã...!Ta nhớ trong không gian ngọc bội của Lam cô nương hình như có cái đánh lửa?”Tần Phong cẩn thận sờ s0ạng trong ngực, may mắn là Nhẫn Tu Di và ngọc bội không gian không bị mất.Hắn dùng thần thức thâm nhập vào trong ngọc bội, một lúc sau liền lấy ra một cái đánh lửa cùng một cái giá cắm nến.Sau khi thắp nến, ánh lửa yếu ớt lóe lên, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trong phạm vi một thước...Đây là ở đâu? Thương cô nương bọn họ đâu? Chắc là không sao chứ...Tần Phong cúi đầu kiếm tra vết thương trên người, áo ngoài sớm đã bị rách nát, qua lớp quần áo bị rách nhìn vào bên trong là những vết máu nhìn thấy mà giật mình.Tất nhiên nghiêm trọng nhất là vết thương ở sau lưng hắn, lúc này Tần Phong chỉ hi vọng thắt lưng và thận của hắn không có vấn đề gì, dù sao cái này liên quan đến hắn phúc tương lại của hắn.“Chấn động của vụ nổ không thể khiến ta bay quá xa được, cho nên chắc ta cách rất gần bên ngoài bìa Rừng Hắc Vụ, có điều tình hình thân thể của ta hiện tại nếu cử động sợ là rất khó.Lại cộng thêm sương mù đen che khuất tầm nhìn, dẫn đến ta căn bản không thể phân rõ đông tây nam bắc, vạn nhất đi ngược hướng hậu quả khó lường.Hơn nữa...!Nếu như Thương cô nương và Lam cô nương không làm sao, nhất định sẽ đến tìm ta, đi lại lung tung ngược lại sẽ gây phiền phức cho bọn họ.”Tần Phong sau khi phân tích, vẫn cảm thấy đợi ở đây đến khi trời sáng là biện pháp ổn thỏa nhất.Thế là hắn tìm một tư thế thoải mái nhất không ảnh hưởng đến vết thương không chút do dự nằm xuống.Trong rừng núi rất yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có tiếng loạt xoạt của vật gì đó đang nhúc nhích?Hắn đột nhiên nhớ đến hung thú làm cho người khác kinh hãi trong Rừng Hắc Vụ, âm thanh này không phải là vật kìa tạo ra chứ?Trước kia có xem qua trong sách có giới thiệu không ít liên quan đến sơn tinh dã quái, bên trong đều là những gia hỏa ăn thịt người không nhả xương.Tần Phong có chút sợ hãi, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.Đúng lúc này, trong rừng rậm bỗng nhiên vang lên một tiếng thú gầm kinh thiên, Tần Phong cả kinh bởi vì âm thanh này giống y hệt âm thanh nghe được ban vào ban ngày, hơn nữa dường như cách hắn rất gần.“Sẽ không xui xẻo vậy chứ?”Răng rắc, răng rắc, đó là tiếng cành cây bị giẫm xuống, có thứ gì đó đang đến gần!Ngoài một thước bị sương mù đen che phủ, càng làm khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng.Tần Phong dường như đã nhìn thấy một cái miệng rộng đầy máu của con hung thú cao ngất trời, cúi đầu, trợn to hai con mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm hắn, sau đó một miếng nuốt chửng hắn.Âm thanh đã gần trong gang tấc, nhưng lại dừng ở ngay rìa ánh sáng chiếu đến.
Tần Phong kinh hồn bạt vía nhìn chăm chăm về hướng đó, không dám chớp mắt.Lạch cạch, một viên đá lăn vào phạm vi ánh sáng chiếu, tên gia hỏa đó, sắp đến nơi rồi!Ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, quả