Trời chiều chạng vạng, sau khi dùng cơm xong, để tiêu thực, Miêu Ngô đã mang theo chú chim nhỏ của mình cùng đi dạo xung quanh. Nhà họ Miêu vì có nhiều đời theo nghiệp thương, nên đến nay cũng được coi như một gia tộc phú quý, vốn khá có tiếng ở kinh thành. Nhưng mười tám năm trước, bất chợt cả nhà già trẻ chỉ lưu lại mấy quán tửu lầu, toàn gia mang theo hành lý đi tới trấn An Định, tính ở đây định cư. Trấn An Định dù sao cũng chỉ là một trấn nho nhỏ, nên sự kiện ấy từng gây huyên náo một thời, còn nguyên nhân vì sao lại thế, sợ rằng cũng chỉ có người của Miêu gia mới biết.
Vị Miêu Ngô này chính là thiếu gia duy nhất của nhà họ Miêu, năm nay vừa tròn mười tám, diện mạo thanh tú, quan trọng là... Gia cảnh giàu có, bởi đâu có ai sẽ cho rằng nhà họ Miêu vì phá sản nên mới tới nơi đây. Miêu lão gia lại là người nổi danh si tình, thường nghe người ta nói 'con nhà tông không giống lông cũng giống cánh', chỉ sợ thiếu gia đây cũng chẳng kém là bao. Mấy năm qua không biết bao nhiêu bà mối đã tới như muốn đạp nát cả cửa nhà họ Miêu rồi. Hai năm trước, Miêu lão gia còn lấy lý do là tuổi thiếu gia vẫn quá nhỏ, nhưng mấy hôm trước, khi sinh nhật mười tám của Miêu thiếu gia vừa qua, Miêu lão gia lại nói con dâu nhà họ Miêu chỉ có thể là người Miêu thiếu gia thích, đến lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn chú ý tới Miêu Ngô, khiến Miêu Ngô muốn đi dạo tiêu thực cũng không dám đi tới nơi đông người, tới tới lui lui cuối cùng chỉ có thể đi ở vùng ngoại ô.
Giờ còn chưa đi được hai bước, đã có người bất chợt từ bụi cỏ xông ra, chưa kịp thấy rõ người đó thế nào, thì họ đã đến nằm gọn trong lòng Miêu Ngô. Dù lồng chim bị đẩy phải đưa lên cao, nhưng tay Miêu Ngô vẫn nắm chặt lấy nó, đừng đùa nhé, con chim này làm tốn không ít công sức của tôi đâu. Miêu Ngô đang định đẩy người trong lòng ra, nhưng qua cảm giác thì hẳn đấy là một cô gái, thân cao cũng thấp hơn y, còn vô cùng mềm mại, đặc biệt cái chỗ va chạm nằm ở vùng ngực kia, khiến Miêu Ngô lập tức đỏ mặt, không dám đẩy ra nữa, bởi Miêu Ngô vẫn tự nhận mình là một người biết thương hương tiếc ngọc. Chỉ nghe thấy cô gái ở trong lòng luôn luôn kêu: "Cứu mạng". Thật ra tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong tích tắc, Miêu Ngô còn chưa hiểu cô gái đó muốn cứu mạng thế nào, thì đã có một gã đàn ông dáng người to con nhưng tướng mạo dữ tợn nhảy ra từ trong bụi cỏ vừa nãy.
"Tướng công ta ở đây, há lại cho ngươi càn rỡ, ngươi mau chóng đi đi, chúng ta sẽ không trách lỗi." Cô gái ôm chặt lấy cánh tay Miêu Ngô, trên mặt còn thoáng đỏ hồng, không biết là do xấu hổ hay sợ. Lời vừa thốt ra, Miêu Ngô cũng ngây cả người. Tướng công? Mình? Không nói đến chính mình thực tế cũng là con gái, không thể có một... ừm, một nương tử như hoa như ngọc vậy được. Thì chỉ riêng bản thân là đại thiếu gia Miêu gia thôi, cũng là vàng óng độc thân nha. Hơn nữa, gã đàn ông kia vừa nhìn cũng không phải kẻ dễ chọc, nếu thừa nhận mình là tướng công của cô gái này, không chừng sẽ bị đập cho một chưởng chết tươi. Ở cái nơi đồng không mông quạnh này, không hiểu ra sao cả mà chết như vậy sao được, gia sản nhà họ Miêu còn trông cậy vào mình kế thừa đấy. Trong lòng đã dứt khoát cần phủi sạch quan hệ.
"Vị đại ca này, huynh đừng nghe cô ta nói lung tung, tôi vốn không hề biết cổ, huynh muốn làm gì thì cứ làm, tôi không thấy gì hết." Nói rồi muốn nhanh chóng bỏ đi, cho dù bản thân cũng là người thương hương tiếc ngọc, nhưng quả thật không có năng lực cũng như lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân, tốt nhất vẫn là thiếu nhiều chuyện. Ai ngờ nàng kia véo thật mạnh một cái lên cánh tay Miêu Ngô, khiến y đau tới không thể không dừng bước, nàng ta lập tức dựa vào bên tai Miêu Ngô, nói: "Ta biết ngươi là nữ." Thế này thì sao Miêu Ngô dám bỏ đi nữa. Đi rồi không chừng ngày mai toàn trấn, hay thậm chí toàn bộ người ở đất nước này, cũng sẽ biết đại thiếu gia của nhà họ Miêu là con gái mất. Chẳng lẽ chính mình phải lấy việc cô ta bị cưỡng hiếp đến áp chế sao? Xem chừng cũng khó, cho dù mình chẳng định làm người quang minh lỗi lạc, nhưng cô gái này xem ra cũng không phải người trong trấn, việc đó có lẽ chẳng đủ uy hiếp tới cô ta. Huống hồ,