Miêu Ngô nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Niệm Tâm, mà cười vô cùng đắc ý, làm bộ định hôn tiếp, nhưng Niệm Tâm đã lập tức xoay người đi, ngồi tới bên giường, "Ngươi đi về đi, muộn lắm rồi".
"Nàng cũng biết là rất muộn, vậy thì để cho ta nghỉ ở đây đêm nay đi. Ta cam đoan chỉ là ngủ, sẽ không hề làm gì!" Nói đến từ cam đoan còn đứng nghiêm lại, khép ba ngón tay giơ cao hơn đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, như sợ Niệm Tâm không tin.
Niệm Tâm vốn chưa hề nghĩ tới những chuyện đó, giờ nghe Miêu Ngô nói mặt lại đỏ lên, càng thêm không đồng ý.
"Coi như ngươi không làm gì, nhưng ngày mai phải giải thích ra sao chứ? Ngươi cũng không muốn để phụ mẫu ta nghĩ rằng ngươi là kẻ dâm dê đi." Trong lòng Niệm Tâm lại nghĩ khác, dù phụ mẫu rất vui mừng với chuyện của hai người, nhưng trước hôn nhân đã cùng phòng lại là một chuyện, lỡ phụ mẫu vì thế mà không hài lòng thì sao.
"Đừng lo, ta rất thông minh, sáng sớm mai ta sẽ trốn ra ngoài bằng cửa sổ." Miêu Ngô cũng không chịu nghe Niệm Tâm nói tiếp, ngã xuống giường định ngủ luôn.
"Đầu tiên ngươi cũng phải dậy cởi quần áo ra đã, ngủ như vậy ngày mai sẽ nhăn." Niệm Tâm cũng biết không thể nói Miêu Ngô nghe được, dứt khoát không suy nghĩ nữa, cởi quần áo rồi chui vào trong chăn.
Cả hai vốn đều là con gái, mặc dù là người yêu nhưng lúc đầu chỉ có hơi chút ngượng ngùng, sau đó bởi vì hơi thở của đối phương đều làm cả hai an lòng lại, chẳng bao lâu sau đã ôm nhau cùng ngủ say sưa.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã không còn sớm, sắp tới lúc bọn nha đầu đến hầu hạ rồi, Miêu Ngô nhanh chóng mặc quần áo rồi trèo ra ngoài bằng cửa sổ, trước khi đi vẫn không quên hôn một cái lên mặt Niệm Tâm, dáng điệu vừa nhìn xung quanh vừa hốt hoảng chạy thật giống như kẻ đang yêu đương vụng trộm.
Sau khi ăn sáng xong cả bốn định ra ngoài đi dạo, nhưng Niệm Tâm lại bị Chung phu nhân gọi tới phòng, đành phải để Niệm Thành Niệm Tình dẫn Miêu Ngô đi ra ngoài thôi.
"Mẫu thân, người tìm con có chuyện gì vậy?" Niệm Tâm còn chưa bước chân vào phòng đã lên tiếng hỏi Chung phu nhân.
"Con gái ra ngoài lâu rồi, mẫu thân rất nhớ nên muốn gọi tới tâm sự. Sao vậy, không muốn ư?" Chung phu nhân nhìn bộ dạng Niệm Tâm tâm hồn chẳng còn trong mình, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Mẫu thân nói gì vậy chứ. Con gái cũng rất nhớ mẫu thân." Niệm Tâm vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chung phu nhân, vừa nắn bóp tay lại vừa xoa chân, cùng thêm khuôn mặt khẽ cười kia của nàng, cực kỳ giống một đứa trẻ đang xum xoe, muốn xin kẹo ăn vậy.
"Đủ rồi đủ rồi, tâm tư của con sao mẫu thân lại không biết. Không ngờ rằng con ở kinh thành mười mấy năm, các loại nam tử đều đã gặp mà chẳng thấy con coi trọng, nhưng chỉ vừa mới tới trấn An Định nửa tháng trời, đã ái mộ người ta. Miêu thiếu gia kia cũng thật có tài nha." Chung phu nhân nhìn Niệm Tâm đầy sủng nịch, bà cũng từng ở thời thiếu nữ đương nhiên hiểu được mùi vị lúc mới biết yêu.
"Mẫu thân này~" Niệm Tâm cúi đầu làm nũng kêu một tiếng, nhưng không hề nói tiếp gì. Nàng biết mẫu thân chắc chắn có điều muốn dặn dò.
"Mẫu thân cũng biết đứa trẻ Ngô nhi này, vốn phụ mẫu cũng có tâm tư kia, bao nhiêu năm như vậy ít nhiều vẫn tìm hiểu về nó, tuy chưa biết làm việc đàng hoàng nhưng cũng không làm việc xấu gì, là người thông minh, phụ thân con rất thích, nói nó là một nhân tài. Mẫu thân nhìn thấy hai đứa yêu thích nhau thì đương nhiên cũng thấy vui vẻ, đứa trẻ này chỉ có ham chơi một chút nhưng tâm tính không hề xấu."
"Nhưng mà, hai đứa mới vừa ở bên nhau không lâu, lại lúc tuổi trẻ khí thịnh, còn chưa hiểu rõ mọi điều, tính cách của nam tử lại khó yên phận, nếu như nó chỉ là nhất thời thích thú, con lại mất trong sạch với nó, thì sau này biết phải làm sao?"
Niệm Tâm nghe mẫu thân nói một hồi mà vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của bà, chỉ đến khi bà nói tới câu cuối mới hiểu ra, mặt đỏ bừng bừng oán trách nhìn Chung phu nhân, còn có vẻ nóng nảy kêu lên một tiếng mẫu thân.
"Sao vậy, không được nói à. Con là nữ tử, đương nhiên cần phải chú ý, Ngô nhi là nam tử đôi khi có chút đòi hỏi có chút yêu cầu, con cũng phải bảo vệ, không thể bị dụ dỗ bởi mấy lời ngon tiếng ngọt được. Mẫu thân cũng biết hai đứa là đang trong lúc yêu đương nồng đậm, nhưng việc này không thể qua loa." Chung phu nhân càng nói càng hăng hái, càng lúc càng say mê.
"Mẫu thân, bọn con không có mà." Niệm Tâm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ không biết phải thế nào, đành kéo kéo tay mẫu thân nhẹ nói lời thẹn thùng.
"Thật không có? Vậy sáng nay lúc Đông Mai đi đến phòng con nhìn thấy nó từ trong phòng con đi ra thì sao, sáng sớm đã ở phòng con không phải ngày hôm qua các con đã..."
Đông Mai chính là nha đầu của Niệm Tâm, sáng sớm nay lúc đi gặp Niệm Tâm thì đúng dịp nhìn thấy Miêu Ngô trèo cửa sổ ra ngoài, cảm thấy kinh ngạc mới đến phòng Chung phu nhân thưa bẩm chi tiết. Đông Mai cũng là một nha đầu tính tình thành thật, đương nhiên không lo nàng sẽ đi nói lung tung, chỉ là vẫn dặn dò nàng đó một tiếng.
"Mẫu thân, người nói gì đó. Con và Miêu Ngô thật sự không có gì, đêm qua chàng có nghỉ ngơi trong phòng con thật, nhưng chúng con cũng rất an phận, không có làm gì." Niệm Tâm đều sắp nói không lên lời, trong lòng càng thêm mắng Miêu Ngô.
"Nếu không có thì tốt, vậy con có nói gì với nó về chuyện thành thân không?" Chung phu nhân thoáng nhẹ thở phào, lập tức hỏi tới vấn đề mình quan tâm nhất, chung thân đại sự của con gái, người làm mẹ sao có thể không bận tâm đây.
"Chàng ấy có đề cập tới, nhưng mà con gái cảm thấy còn quá sớm..." Niệm Tâm còn chưa nói xong đã bị Chung phu nhân ngắt lời.
"Sớm cái gì mà sớm chứ. Nó mười tám còn con mười bảy, đại tẩu con lúc mười lăm đã xuất giá rồi, đại ca con thì lúc