Nơi Miêu Ngô dẫn Niệm Tâm tới là nơi rất hữu tình, có dòng suối nhỏ với nước trong vắt được bắt nguồn từ chân núi, bên cạnh còn có mấy tảng đá đủ lớn để cho hai người ngồi, bao xung quanh lại là những mảng cỏ mềm mại. Có rất nhiều lựa chọn để ngồi khi ngắm cảnh, chỉ có điều Miêu Ngô sợ trong cỏ sẽ có sâu, nên nói Niệm Tâm ngồi cùng mình trên tảng đá.
Gió thổi man mát, nhẹ đưa làn tóc của Niệm Tâm chạm tới mặt Miêu Ngô. Ngứa, nhưng cũng rất dễ chịu, mùi hương trên tóc nàng ấy cũng thực thơm. Miêu Ngô muốn được đến gần ngửi thêm nữa, nhưng lại sợ sẽ khiến giai nhân giận. Vì vậy chỉ có thể khẽ khàng hít sâu, từ từ hít vào, từ từ thở ra, rất sợ bị phát hiện. Vì hít thở như vậy nên không đủ dưỡng khí, miệng cô cũng phải hé ra, trái tim thì đang đập rộn như muốn nhảy qua miệng mà ra ngoài.
"Ngươi đếm thử xem có bao nhiêu ngôi sao nào." Chung Niệm Tâm nhẹ nhàng nói câu mở đầu, giọng nói dịu dàng như có thể bị hòa tan giữa sự yên tĩnh này.
"Cũng khá trễ rồi, hay chúng ta trở về đi. Trước kia mỗi khi đến đây, dù chỉ một mình ta cũng hơi sợ, nhưng giờ mặc dù có hai người, ta lại càng cảm thấy sợ hơn. Nàng muốn ngắm sao cũng đừng vội, chờ ta trở về siêng năng luyện võ, lúc có thể chắc chắn bảo vệ tốt cho nàng rồi, thì chúng ta lại đi xem. Yên tâm, sẽ không lâu đâu, ta vốn có nền tảng sẵn rồi, được đáng giá là tư chất tốt nữa nha!" Tuy Miêu Ngô nhìn có vẻ hơi chút vô lại, nhưng cũng là người hiểu rõ được khả năng của mình, đặc biệt cô không dám lấy sự an nguy của Chung Niệm Tâm ra đùa cợt, có điều nói một hồi cũng chẳng tránh được bắt đầu khoe khoang.
"Được, vậy trên đường về ngươi phải nói cho ta biết vì sao nữ giả nam trang được chứ." Mặc dù là hỏi, nhưng giọng điệu rõ ràng không cho phép Miêu Ngô được chối từ.
"Việc đó à, đấy là bởi vì lúc mẹ đang mang bầu ta, mà cha ta còn ở bên ngoài buôn bán, bà nội vốn không thích mẹ ta, ngày xưa bà đồng ý chỉ vì cha ta nói rằng, nếu người đó không phải là mẹ ta thì ông nhất định sẽ không chịu cưới. Bởi vì hồi đó bà nội có để mắt tới cô con gái của một gia đình giàu có, trong khi gia cảnh của mẹ ta thì chỉ có thể coi như trung lưu. Cha ta tưởng sau khi mẹ mang bầu ta rồi, bà nội sẽ bỏ hiềm khích cũ, ai ngờ vào lúc mẹ mang bầu ta bảy tháng, thì gặp rủi ro, ngã một cái nên bị sinh non.
Khi đó ta ở trong bụng lại nằm ngược, rất không thuận lợi cho việc sinh ra, mà bà nội thì cứ liên tục ngăn cản, không cho mọi người giúp đỡ mẹ ta. May mà quản gia bá phụ bởi vì từng nhận lệnh của cha, thật sự khóa cửa nhốt bà nội ta ở trong phòng, mới để cho bà đỡ vào nhà được, sau một hồi vất vả mới sinh được ta ra. Có điều, họ nói sau này mẹ ta rất khó có thể mang bầu nữa.
Quản gia bá phụ biết rõ tình cảm của cha mẹ, nếu tuyên bố ra ngoài ta là con gái, chắc chắn bà nội sẽ dựa vào cớ đó lập tức bắt cha ta cưới thêm thiếp, những ngày sau này mẹ ta sẽ sống càng gian khổ hơn. Vì thế ông tự ý tuyên bố với mọi người ta là thiếu gia, trước tiên cứ để cho phu nhân của ông, cũng chính là mẹ của Đại a đầu lo việc chăm sóc, tất cả mọi việc chờ đến lúc cha ta về rồi định đoạt sau.
Cha biết mẹ sinh ta thì lập tức vội trở về, sau khi nghe hết mọi việc qua lời quản gia bá phụ, rồi nhận được lời xin cha trị tội của ông, thì cha chẳng những không hề trách phạt, mà còn khen ngợi ông ấy hết mức, vì vậy thân phận thiếu gia của ta cứ thế được giữ nguyên. Cha ta vì muốn mẹ ta có thể an tâm dưỡng bệnh, đặc biệt xây một trang viện mới bên ngoài cho mẹ ở, bản thân ông cũng mỗi ngày ở cạnh trông nom chăm sóc, nhưng thật ra lại để bà nội phải sống trong phủ một mình.
Sau bà nội có tìm đến tận viện đó, nhưng cha cũng tỏ ra không vui vẻ gì với bà, chỉ là không đành lòng quở trách. Hóa ra, là mẹ ta mời bà nội đến, trong lòng bà nội cũng rất buồn, dù sao con trai đã thật lâu rồi chẳng chịu để ý đến mình, bà cũng hiểu được tình cảm của cha ta dành cho mẹ rất sâu sắc. Huống chi mẹ ta lại còn sinh cho cha ta một đứa "con trai", bà cũng lớn tuổi rồi, còn hơi sức đâu mà suốt ngày hành hạ nhau nữa, vì vậy bắt đầu nhận mẹ ta. Thân thể của ta lại bởi vì vừa sinh non, vừa khó sanh, nên rất yếu đuối, bà nội dù yêu thương hết lòng, nhưng vẫn không thể làm thân mình ta mạnh khỏe. Cha và mẹ ta cũng bàn bạc với nhau hay là khôi phục lại thân phận nữ nhi cho ta, dù sao tương lai ta cũng chẳng thể cưới vợ sinh con được.
Lại không ngờ, ta đột nhiên bệnh nặng, vị thầy thuốc luôn xem bệnh cho ta cũng không có cách nào trị, cha ta mới sai quản gia bá phụ tới kinh thành, mong ông tìm thầy thuốc tốt nhất về đây. Nhưng quản gia bá phụ vừa đi chưa bao lâu đã quay lại, dẫn về không phải là một vị thầy thuốc, mà là một đạo sĩ. Ông nói rằng lúc mới đi chưa đến nửa đường thì gặp vị đạo trưởng này, đạo trưởng ấy đã ngăn ông lại, và nói mình là người chuyên trị những bệnh nghi nan. Quản gia bá phụ nghĩ bệnh của ta cũng không phải bệnh bình thường, nhìn dáng điệu của đạo trưởng ấy cũng rất tiên phong đạo cốt, nên dẫn trở về.
Cha ta cũng chẳng còn tâm sức đâu mà đắn đo xem liệu đó là thật hay giả nữa, nên cứ để đạo trưởng xem bệnh cho ta. Lúc đạo trưởng bắt mạch đương nhiên biết ta là nữ, nhưng bởi vì ta mặc nam trang, hơn nữa quản gia cũng luôn gọi ta là thiếu gia, nghĩ chắc chắn trong đó có uẩn khúc, vì thế nên ông cũng không nói lộ ra. Ông nói ta bị trúng độc từ lúc còn trong bụng mẹ, hẳn là khi mẹ ta mang bầu đã bị người hạ độc rồi, sau đó bị ta hấp thu. Tuy độc tính không cao nhưng