Sau khi từ cửa sau thoát ra ngoài, hai người đi dạo thêm một lúc rồi mới trở về phủ, trên tay còn cầm theo một cặp đèn. Cặp đèn này vốn là phần thưởng giành để trao cho người đối thơ thắng của một quầy hàng, nhưng Miêu Ngô thích nên đã gắng nhét tiền vào tay vị chủ quầy đó, rồi trực tiếp hái đèn xuống đặt vào tay Niệm Tâm, mặc kệ bao nhiêu kẻ đang vất vả hăng say đối đèn (*) bên cạnh.
(*) Đối đèn: trò đối thơ để được tặng đèn thời xưa.
Vừa bước vào sảnh chính, thì đã thấy có một vị công tử văn nhã đang ngồi trên ghế, chuyện trò rất vui vẻ với Miêu lão gia. Miêu Ngô nhận ra ngay đó chính là tên nam tử vừa nãy đã theo đuôi hai người.
"Niệm Tâm, là hắn, hắn còn tìm tới tận đây!", chẳng để cho Niệm Tâm kịp nhìn rõ mặt nam tử kia, Miêu Ngô đã chỉ thẳng vào nam tử đó mắng mỏ: "Ngươi là công tử nhà nào? Đến nhà của ta làm chi? Nhà của ta không có con gái cho ngươi cầu hôn đâu, biết điều thì dọn hết đống đồ này rồi biến đi mau. Đừng tưởng là ta không biết ngươi, vừa nãy ngươi theo sau bọn ta một đường là muốn làm gì?"
Lời mắng vừa hết, trên mặt nam tử kia chỉ đầy sự kinh ngạc, còn ông bà Miêu thì thấy xấu hổ vô cùng. Đều là nhi tử cả, mà sao nhi tử nhà mình lại chẳng có tý văn nhã nào thế, cũng chẳng giống con gái chút nào. Thôi đành, chỉ cần nó vui vẻ là được, nhiều quy củ quá cũng chỉ mệt mỏi mà thôi.
"Ngô nhi, đừng vô lễ vậy, đây là thiếu gia nhà họ Tô." Miêu lão gia mở miệng ngắt lời Miêu Ngô, nếu không cô còn định mắng tiếp.
"Hóa ra là Miêu thiếu gia, kính đã lâu kính đã lâu. Kẻ hèn Tô Khởi tôi mấy hôm trước có đến Chung gia cầu hôn, lại nghe được tin Chung tiểu thư đến chơi Miêu phủ. Từ rất lâu trước tôi cũng đã ngưỡng mộ Miêu lão gia rồi, nên mạo muội tới đây thăm hỏi Miêu lão gia. Vừa để học tập, lãnh giáo chút kinh nghiệm của Miêu lão gia, vừa để sau đó cùng Chung tiểu thư trở về, vẹn cả đôi bên." Dáng điệu của Tô Khởi rất thư sinh lịch sự, chẳng hề giống một thương nhân, mà giống như một người học trò. Nhưng lời nói lại rất khôn khéo lão luyện, chỉ mấy câu thôi đã vừa giải thích được ý đồ đến, còn vừa nịnh hót mọi người.
"Cái gì kính đã lâu, ngươi biết ta tên là gì chắc! Ngươi muốn cầu hôn thì tốt nhất cứ ngồi ở kinh thành mà chờ, đến nhà của ta làm chi. Còn nữa, Niệm Tâm bây giờ là nương tử của ta rồi, chẳng tới lượt ngươi đâu, nếu ngươi định thích Niệm Tình, thì tỷ phu ta đây cũng không đồng ý, cho nên ngươi vẫn là thu dọn hết đống đồ này rồi về nhà đi. Bằng không ở kinh thành cũng chỉ còn lại những mụ già để cho ngươi cưới, đến lúc đó cũng đừng bảo do ta kéo dài!"
Miêu Ngô vừa nhìn thấy Tô Khởi đã không thích, quá nồng mùi thương nhân, còn định mưu tính cướp nương tử của mình. Trước giờ cô cũng chẳng phải kẻ hiểu biết thi thư lễ nghĩa, cần gì phải khách sáo với hắn chứ, ưu tiên nhất là phải mau chóng đuổi người này đi.
"Ôi, Ngô nhi, sao có thể vô lễ như vậy, người tới là khách mà." Kỳ thật trong lòng Miêu lão gia cũng mười phần chẳng thích Tô Khởi này, nhìn tư tư văn văn nhưng lại trơn tru giả dối, may mắn con của mình không vậy, ai bảo Vô thương bất gian (*)? Thương nhân cần chính là mưu chứ không phải dối. Tô Khởi này nhìn như đang nịnh hót nhưng cũng biểu lộ ý khinh thị rõ ràng, bộ tưởng Miêu phủ của ông là nhà trống chắc!
(*) Không buôn bán thì không gian dối, ý là chỉ có thương nhân mới gian.
Niệm Tâm cũng không nói gì, chỉ nhìn Miêu Ngô, chẳng hề liếc nhìn Tô Khởi lấy một cái, Miêu phu nhân thấy vậy thì thoáng nhíu mày.
"Miêu thiếu gia, hôn nhân đại sự vốn là nghe lời cha mẹ, cậu nói Niệm Tâm là nương tử của cậu thì là phải sao? Niệm Tâm với cậu chẳng qua chỉ có mấy ngày thân thiết, còn Tô Khởi ta đã đưa quà đến quý phủ rồi, chỉ cần Niệm Tâm hồi phủ thì ta sẽ lập tức đến Chung phủ cầu hôn ngay. Tô phủ với Chung phủ cũng là môn đương hộ đối, cậu dứt hy vọng đi." Từ nhỏ Tô Khởi đã là kẻ được nuông chiều, đương nhiên giọng điệu cũng rất cao ngạo, sau khi bị Miêu Ngô mắng mỏ, thì bắt đầu giận dữ, mặt cũng giơ cao lên chẳng thèm để ý đến ai.
"Tô công tử nói sai rồi. Niệm Tâm và công tử chẳng qua chỉ có vài lần gặp gỡ, không hề thân thiết gì, công tử gọi thẳng khuê danh của nữ tử như vậy có vẻ thực vô lễ!" Đâu phải chỉ có vỗ lễ ở điều đó, mà còn rất nhiều điều khác nữa, nhưng Chung Niệm Tâm bận tâm mặt mũi của hắn nên chẳng muốn nói ra. Miêu Ngô vốn đang tức giận, nhưng nghe thấy câu nói ấy của Niệm Tâm thì nở nụ cười. Cho đến tận giờ Niệm Tâm còn chưa bao giờ trách mình gọi thẳng khuê danh của nàng ấy cả, chắc chắn là Niệm Tâm chán ghét tên Tô Khởi này, Niệm Tâm không chỉ xinh đẹp mà mắt nhìn người cũng thật tốt.
"Tô công tử, Ngô nhi thất lễ quá, nhưng cậu ở lại bỉ phủ của chúng tôi cũng chẳng vui vẻ gì, không bằng cậu về đi." Miêu phu nhân cực kỳ yêu thương Miêu Ngô, sao có thể để cho người khác bắt nạt con mình được, tức thì giận tái mặt đuổi khách. Tô Khởi cũng không nói gì nữa, phất tay áo rời đi. Lúc ra cửa còn trùng hợp gặp hai huynh muội Chung gia trở về, hai huynh đệ ấy đều sửng sốt, lập tức đi đến sảnh chính.
"Tỷ phu, huynh vẫn nên mau mau đến gặp phụ thân và đại nương cầu thân đi thôi. Công tử nhà họ Tô kia rất thích tỷ tỷ, người ở kinh thành đều biết, nhưng mà tỷ tỷ không thích hắn, phụ thân và đại nương cũng không thích. Có điều huynh thấy đó, hắn đã đuổi tới tận đây rồi, nếu không nhanh chút, cẩn thận bị hắn cướp đấy." Lời nói thật lòng nhưng rất dí dỏm của Chung Niệm Tình khiến không khí trong sảnh chính vơi bớt căng thẳng, sắc mặt vài người cũng dịu hơn.
"Bá phụ bá mẫu, chúng con cũng đã ở quý phủ quấy rầy mười ngày rồi, rời khỏi nhà cũng gần nửa tháng, chúng con định ngày mai sẽ quay trở về. Mong rằng Ngô nhi đệ đệ có thể theo cùng chúng con, phụ thân mẫu thân con đã căn dặn, nhất định phải đưa đệ ấy tới, cũng là có bạn đi cùng đường."
Chuyện sau khi qua tết Nguyên Tiêu ba huynh đệ nhà họ Chung sẽ quay trở về trước đây đã nói rõ, cũng lặp đi lặp lại nhiều lần việc muốn mời Miêu Ngô cùng đi. Lúc đó hai vợ chồng Miêu gia đã đồng ý, nên giờ đương nhiên không có thêm dị nghị gì, bởi vì họ cũng rất yêu quý ba đứa trẻ ấy.
"Thời gian trôi qua nhanh thật, việc đó ngày trước Niệm Thành có nói rồi, chúng ta đã sớm sắp xếp xong xuôi, ngày mai Ngô nhi sẽ đi cùng các con, coi như thay cha mẹ nó thăm hỏi phụ mẫu các con một tiếng, quý phủ cũng chuẩn bị thêm ít đồ, cùng đưa tới tặng."
"Đều chỉ là vài món xoàng xĩnh, đừng khách sáo làm gì. Chờ sau khi Ngô nhi về, ta sẽ cho nó bắt tay vào xử lý việc buôn bán của Miêu gia, rồi hai vợ chồng chúng ta nhất định sẽ tới quý phủ chơi, cho phụ mẫu các con phải tiếp đãi tận tình. Ha ha." Miêu lão gia tuy làm nghề buôn bán, nhưng tính tình ngay thẳng, ở trước mặt mấy tiểu bối mà mình ưa thích, thì ông cũng không để ý đến việc cứ phải giữ gìn hình ảnh uy nghiêm.
"Đúng vậy, ngày mai lên đường rồi, nên hôm nay tất cả nghỉ sớm đi. Ngô nhi tới phòng cha mẹ một chút, con sắp xa nhà nên mẹ thật không nỡ." Đương nhiên Miêu phu nhân quả thật chẳng đành lòng, nhưng gọi cô tới thực ra là vì còn có vài lời muốn nói riêng.
Sau khi huynh muội nhà họ Chung trở về phòng hết