“Còn nữa…” Sau một lúc lâu Thiên Minh mới lên tiếng nói:
“Cung chủ nói, về sau đối xử với Hiền vương phi phải cung kính như đối với Cung
chủ vậy, không được vô lễ!”
Hoa Khê vừa nghe vậy, trừng mắt đầy quyến rũ nhìn Thiên
Minh, đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, một tay khoác lên bả vai Thiên Minh, ghé sát
đầu vào, tò mò hỏi: “Kỳ quái, Cung chủ vì sao lại quan tâm tới Hiền vương phi
như vậy, hay là…” nàng ngừng lại một chút rồi hỏi: “Cung chủ coi trọng Hiền
vương phi?”
Dứt lời, như để khẳng định điều mình đoán, Hoa Khê mãnh liệt
gật đầu: “Ta thấy Hiền vương phi kia quả thật thiên tư quốc sắc, khuynh quốc
khuynh thành, ta tin bất cứ nam nhân nào nhìn thấy nàng đều bị sắc đẹp của nàng
mê hoặc, Tiêm Tiêm dù có đẹp cũng không được bằng một nửa của Hiền vương phi,
Cung chủ coi trọng nàng cũng là chuyện hiển nhiên!”
Thiên Minh lé mắt liếc nàng ta. Hoa Khê này vẫn không từ bỏ
được tật xấu thích suy nghĩ miên man mà! Tuy rằng những điều nàng ta nói đều
đúng, Cung chủ đích thực rất thích Hiền vương phi. Nhưng là Hoa Khê không biết
thân phận Hiền vương gia của Cung chủ, Cung chủ sao có thể làm ra loại hành động
đoạt thê của người khác chứ?
“Bất quá thì Hiền vương phi kia cũng đã lập gia đình rồi,
Cung chủ ngày trước có dặn qua là phải cung kính đối với Hiền vương gia, bây giờ
lại mơ ước tới thê tử người ta, có phải là quá không phúc hậu rồi không?” Hoa
Khê xoa xoa cằm, mày liễu nhíu chặt, không ngừng lải nhải bên tai Thiên Minh.
Thiên Minh liếc nàng ta đầy khinh thường, im lặng không lên
tiếng. Thiên Minh đưa tay hất cánh tay Hoa Khê đang bám trên vai mình ra, lạnh
nhạt nói: “Có thời gian suy đoán xem Cung chủ có phúc hậu hay không, không bằng
suy nghĩ cách đoạt lấy Kim hà trư đi thì hơn!” Dứt lời liền xoay người rời khỏi
phòng.
Thời điểm bước qua cửa phòng, Thiên Minh đột ngột quay đầu,
bạc môi lạnh lùng khẽ nhếch lên, Hoa Khê nhìn thấy hắn như vậy, tròng mắt thiếu
chút nữa rớt cả ra ngoài.
Cái con người lạnh như băng sơn ngàn năm ấy cũng có ngày nở
nụ cười? Cho dù chỉ là nụ cười nhạt, rất nhanh nhưng cũng không có qua được mắt
nàng a.
Trong lúc Hoa Khê còn đang kinh ngạc, tự hỏi vì sao Thiên
Minh cười thì đã nghe thấy tiếng nói lãnh liệt của hắn lần nữa vang lên.
“Hoa Khê, có người nào nói với ngươi chưa? Sau váy của người
có một con rùa, ân, trông rất hoạt bát!”
Hoa Khê ngây người, ngơ ngác nhìn theo bóng Thiên Minh rời
đi.
Mãi đến khi bóng dáng hắn biến mất hẳn mới đột nhiên hoàn hồn,
lập tức kéo váy phía sau xem xét, vừa quay đầu, quả nhiên thấy một con rùa lớn
màu lục trên làn váy đỏ, bốn chân giơ ra, ánh mắt sáng ngời, thập phần có hồn,
Hoa Khê nhìn vào mắt con rùa mà có thể thấy rõ được sự cười nhạo…
Lửa giận phút chốc bùng lên…
Khóe miệng Hoa Khê kịch liệt run rẩy, cơ mặt không ngừng co
giật, khó trách ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút kỳ quái…
“Aaaaa…. Kẻ chết tiệt, tên hỗn đản nào dám vẽ rùa trên váy
lão nương hả?”
Thanh âm Hoa Khê vang vọng Nguyệt các khiến người vật kinh
hoảng.
Các cô nương ở tiền việc nghe thấy, hai mặt nhìn nhau, rất
ăn ý chuồn về phòng của mình lánh nạn.
*~*
Lam Tiêm Tiêm rời giường từ rất sớm, chuẩn bị điểm tâm mang
lên đại sảnh.
Trên đường tới đại sảnh thì thấy Long Trác Việt từ phía đối
diện đi tới, Lam Tiêm Tiêm nhanh chân bước tới, khẽ cất tiếng chào: “Vương gia
sớm!”
Long Trác Việt dừng lại, xiay người, vô lực nhìn Lam Tiêm
Tiêm: “Tiêm Tiêm… nha, không đúng, Lam cô nương sớm!”
Noãn Noãn đã dặn rồi, không được phép gọi Tiêm Tiêm, chỉ được
gọi là Lam cô nương thôi! Hôm qua hắn đi tìm nàng, không cẩn thận gọi Tiêm Tiêm
cho nên Noãn Noãn mới tịch thu chăn thỏ của hắn, lại không cho hắn ôm, hại hắn
một đêm không ngon giấc a!
Lam Tiêm Tiêm từ lúc Long Trác Việt xoay người đã thấy được
đôi mắt hắn thâm đen, tinh thần uể oải mà không khỏi hoảng sợ.
“Vương gia tối qua không ngủ được sao?”
Long Trác Việt ngáp một cái rõ to, hai vai buông thỏng: “Ân,
không có chăn thỏ, không có Noãn Noãn, ngủ không được!”
Lam Tiêm Tiêm tối sầm mặt mày, có chút áy náy nhìn Long Trác
Việt: “Có phải Vương phi vì ta nên mới giận lây qua Vương gia?”
Long Trác Việt lại ngáp một cái nữa, hết lắc đầu rồi lại gật
đầu rồi lại lắc đầu, hành động của hắn khiến Lam Tiêm Tiêm mờ mịt khó hiểu.
Đúng lúc này, tiếng nói thanh tuyệt của Nhan Noãn Noãn từ
phía sau Lam Tiêm Tiêm vang lên: “Lam cô nương lo lắng quá rồi, ta giận Vương
gia không phải là do cô nương đâu!”
Lam Tiêm Tiêm bưng đồ ăn sáng xoay người hành lễ với Nhan
Noãn Noãn: “Vương phi!”
“Người tới là khách, Lam cô nương không cần đa lễ, sao vậy,
mới sáng sớm cô nương đã dậy làm đồ ăn rồi sao?” Nhan Noãn Noãn nở nụ cười ôn
hòa nhìn Lam Tiêm Tiêm.
Lam Tiêm Tiêm cười yếu ớt, từ lúc rời khỏi Nguyệt các, ánh mắt
lạnh lùng của nàng đã có thêm chút ấm áp: “Ân, mong rằng Vương phi không trách
ta tự tiện dùng phòng bếp, ta làm đồ ăn cho cả Vương gia cùng Vương phi, nếu
Vương phi không chê, không bằng chúng ta cùng nhau ăn?”
“Làm sao có thể chứ!” Ánh mắt Nhan Noãn Noãn dừng ở chén
cháo ngô trên tay Lam Tiêm Tiêm, màu vàng óng ả, hương thơm ngọt ngào, nàng hào
phóng gật đầu nói: “Ta đây sẽ không khách khí!”
“Noãn Noãn, người ta thật mệt, chúng ta trở về phòng ngủ tiếp
được không? Không có chăn thỏ, người ta muốn ôm Noãn Noãn ngủ a!” Long Trác Việt
vừa thấy Nhan Noãn Noãn như trâu nhìn thấy cỏ non, nhào tới ôm chầm lấy nàng, đầu
dựa vào cổ nàng cọ qua cọ lại.
Mắt đẹp tràn ngập ý cười, Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ trán Long
Trác Việt nói: “Lần sau còn dám tự ý đi theo Hoàng thượng không?”
Vạn nhất những chuyện như ngày hôm qua lại tái diễn, Long Cẩm
Thịnh bỏ một mình Long Trác Việt ở lại Nguyệt các thì chẳng phải Việt Việt của
nàng lại phải trả tiền cho hắn sao? Hiện tại tuy Hiền vương phủ không thiếu tiền
nhưng tên Long Cẩm Thịnh cũng thật quá đáng, rõ ràng là lừa gạt Việt Việt thuần
khiết, thiện lương của nàng mà!
“Sẽ không, người ta sẽ không bao giờ đi chơi với hoành huynh
nữa a!” Long Trác Việt mạnh mẽ lắc đầu cam đoan, do lắc quá mạnh nên đầu óc bắt
đầu choáng váng.
“Ta đã bảo hạ nhân trải chăn thỏ sẵn trên giường rồi, ngươi
đi ngủ đi!” Tối qua Nhan Noãn Noãn cố tình giấu chăn thỏ của Long Trác Việt, lại
bắt hắn ngủ dưới sàn, nhất quyết không chịu cho hắn ôm ngủ, lúc nàng ngủ trên
giường còn nghe rõ tiếng động do Long Trác Việt lăn qua lộn lại trên sàn, hiện
tại thấy bộ dáng đáng thương vì thiếu ngủ của hắn không khỏi có chút áy náy.
Aizzz, ngược đãi Long Trác Việt chính là tự ngược mình, nàng
có thể không tha thứ sao?
Long Trác Việt ôm chặt Nhan Noãn Noãn, lãm nũng nói: “Noãn
Noãn, cùng nhau ngủ đi!” Được ôm Noãn Noãn ngủ là thoải mái nhất a!
“Ngươi có đi ngủ hay không hả? Không ngủ bây giờ thì đêm nay
cũng đừng hòng ngủ!” Nhan Noãn Noãn đột nhiên nói cứng.
Long Trác Việt không nói hai lời, lập tức buông Nhan Noãn
Noãn ra, ánh mắt u oán nhìn nàng: “Vậy… đêm nay có thể ôm Noãn Noãn ngủ sao?”
Lời nói trắng trợn, tuy Nhan Noãn Noãn biết Long Trác Việt
cũng không có tâm tư gì khác nhưng cũng nhịn không được đỏ mặt, trừng mắt liếc
Long Trác Việt một cái. Tên ngốc thối tha, nói chuyện cũng không chịu nghĩ xem
tình huống hiện tại là như thế nào?
Nhan Noãn Noãn nhếch môi, không hề chớp mắt nhìn Long Trác
Việt, bộ dáng như muốn bộc phát khiến Long Trác Việt thức thời ngậm miệng lại,
vừa muốn đi lại bị Nhan Noãn Noãn giữ lại khiến hắn tưởng nàng đã nghĩ thông rồi,
muốn bồi hắn ngủ, đôi mắt đẹp phút chốc bừng sáng.
Nhan Noãn Noãn nhìn hắn nói: “Ăn điểm tâm xong rồi hãy ngủ!”
“Được, người ta nghe theo Noãn Noãn a!”
Ba người thong thả đi tới đại sảnh. Lam Tiêm Tiêm đi bên cạnh
Nhan Noãn Noãn, nhìn Long Trác Việt vô cùng ỷ lại, cười nói: “Vương phi cùng
Vương gia thật ân ái!”
Nhan Noãn Noãn nhìn qua, đáy mắt phản chiếu ánh mặt trời
nhìn thẳng vào mắt Lam Tiêm Tiêm, thấy trong mắt nàng ta ngoại trừ hâm mộ cũng
chỉ còn hâm mộ.
“Lam cô nương thanh nhã thoát tục khiến người ta vừa gặp đã
sinh ra ái mộ, ta tin tưởng sẽ có ngày cô nương gặp được một người thật lòng với
mình!” Nhan Noãn Noãn cười cười nói.
Lam Tiêm Tiêm cúi đầu, khóe miệng cong lên thành nụ cười buồn,
khẽ lắc đầu nói: “Từ lúc lưu lạc phong trần, chuyện nhân sinh ta cũng không còn
dám ước mơ nữa, chốn phong trần xưa nay rất hiếm chân tình, cho dù có thì cũng
không phải thuộc về ta, ta sớm đã không còn cưỡng cầu nữa rồi!”
“Người trong lòng Lam cô nương có phải là Hoàng thượng?”
Nhan Noãn Noãn đột nhiên hỏi khiến Lam Tiêm Tiêm chấn động,
gương mặt như phù dung hiện rõ u buồn cùng chua xót, nàng quay đầu nhìn Nhan
Noãn Noãn, cười buồn nói: “Vương phi trí tuệ hơn người, Tiêm Tiêm biết mình
cùng Hoàng thượng thân phận khác biệt, có thể được người yêu thương, Tiêm Tiêm
đã cảm thấy vô cùng mĩ mãn rồi, không cầu gì khác, chỉ nguyện thấy người được
vui vẻ là đủ rồi!”
Nàng làm sao không muốn cùng người trong lòng chung sống cả
đời, chỉ là khoảng cách giữa hai người bọn họ thật sự quá lớn, nếu hắn chỉ là một
công tử thế gia thì nàng còn có cơ hội, cho dù làm thiếp nàng cũng sẽ cam nguyện
ở cạnh hắn, nhưng hắn không phải. Hắn là hoàng đế Thương Nam quốc, phi tử của hắn
phải là tiểu thư danh môn có thể trợ giúp hắn quản lý giang sơn xã tắc, không
phải là một nữ tử thanh lâu như nàng, nếu nàng cưỡng cầu sẽ khiến hắn sinh ra
chán ghét mất. Kết quả như vậy không phải là thứ nàng muốn!
Nhan Noãn Noãn cười lãnh đạm, cũng không có ý định nói tiếp.
Mỗi người đều có suy nghĩ cùng cuộc sống riêng của mình, nàng cũng không thể mạo
muội khuyên Lam Tiêm Tiêm nên dũng cảm theo đuổi tình yêu của nàng ta, dù sao
thì cuộc sống ở thời đại phong kiến này khác xa thời hiện đại, cho dù cuối cùng
Lam Tiêm Tiêm có thể ở bên cạnh Long Cẩm Thịnh thì cũng chưa chắc gì nàng ta đã
hạnh phúc! Ít nhất thì với thân phận hiện tại của Lam Tiêm Tiêm, muốn ở cạnh
Long Cẩm Thịnh là chuyện không thể.
Hơn nữa, nàng cũng không biết Long Cẩm Thịnh đối với Lam
Tiêm Tiêm là loại tình cảm gì, có thật lòng yêu thương Lam Tiêm Tiêm không? Nếu
nàng tùy tiện nói ra điều gì khiến bọn họ khó xử, chẳng phải là quá nhiều chuyện
sao? Giao tình của nàng với Lam Tiêm Tiêm cũng chưa đến mức có thể thành thật với
nhau, nếu là người thân thiết của nàng, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng cũng
nhất định sẽ giúp Lam Tiêm Tiêm.
Hiện tại, nàng vẫn là nên tìm Long Cẩm Thịnh tính toán sổ
sách đi thì hơn.
Nhan Noãn Noãn ăn xong điểm tâm liền mang theo Nhan Song
Song tiến cung.
Thời điểm nàng đến ngự thư phòng vừa vặn lúc Long Cẩm Thịnh
hạ triều, hoàng bào màu vàng dưới ánh mặt trời càng tôn quí bức người, Long Cẩm
Thịnh hai tay chắp sau lưng, sải từng bước đi về phía nàng, bạc môi nhếch lên,
ánh mắt thâm trầm, mày kiếm nhíu chặt cho thấy tâm trạng hắn lúc này không tốt
lắm.
“Sáng sớm tinh mơ, là ai chọc Hoàng thượng ngài tức giận?”
Nhan Noãn Noãn đứng ngoài hành lang, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tươi rói, giống
như
ánh trăng huyền bí trong trời đêm, kinh diễm động lòng người, đẹp đến không
sao tả xiết.
Long Cẩm Thịnh nghe thấy tiếng nói liền dời sự chú ý tới, vừa
nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, mày kiếm đang nhíu chặt có chút thả lỏng: “Noãn nhi
sao lại đến đây?”
“Có phải trận đấu hôm qua khiến trí nhớ Hoàng thượng gặp trục
trặc? Hôm nay ta tới chính là muốn Hoàng thượng thực hiện lời hứa hôm qua của
người.”
Long Cẩm Thịnh nhìn chằm chằm Nhan Noãn Noãn, ý tứ như muốn
nói, biết ngay ngươi tìm ta không có chuyện gì tốt lành mà!
“Nhâm Vân Hải, người canh chừng bên ngoài, không có lệnh của
ta bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào!”
“Dạ!”
Nhâm Vân Hải cúi người nhận lệnh, phất trần trong tay phất
lên một cái, sau khi Long Cẩm Thịnh cùng Nhan Noãn Noãn đi vào ngự thư phòng liền
như môn thần đứng ngoài canh cửa.
“Ngồi đi!” Long Cẩm Thịnh chỉ vào một cái ghế dựa nói,
“Ngươi muốn trẫm đáp ứng yêu cầu gì?”
Nhan Noãn Noãn cũng không khách khí, từ trong người lấy ra một
tờ giấy đặt lên bàn, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống ghế.
Long Cẩm Thịnh hồ nghi nhìn nàng một cái rồi cũng cầm tờ giấy
kia lên đọc một lượt.
“Xét qua hành vi bỏ của chạy lấy người của Hoàng thượng hôm
trước, tiền cơm, tiền phí hao tổn tinh thần, phí chấn kinh,… tổng cộng là một
trăm vạn lượng… hoàng kim?”
Long Cẩm Thịnh đột ngột cất cao giọng, trong lòng dâng lên một
loại xúc động muốn giết người. Hắn trố mắt nhìn, kinh ngạc nhìn Nhan Noãn Noãn?
Hắn trông rất giống kẻ coi tiền như rác sao?
Nhan Noãn Noãn thản nhiên liếc nhìn Long Cẩm Thịnh, nhíu mày
nói: “Hoàng thượng có gì thắc mắc sao?”
“Ngươi rất thiếu tiền?” Vừa mở miệng đã đòi một trăm vạn lượng,
không những thế còn là một trăm vạn lượng hoàng kim, bộ Long Trác Việt rất
nghèo sao? Chẳng phải mới đây không lâu nàng ta đã móc được từ đám công tử thế
gia một số tiền không nhỏ sao?
“A không!” Nhan Noãn Noãn không chút sợ hãi lắc lắc đầu nói:
“Nhưng có ai ngại bạc nhiêu đâu a?”
Nhan Noãn Noãn vừa nói vừa quăng cho Long Cẩm Thịnh một ánh
nhìn ‘Ngươi thực quá keo kiệt!’ khiến hắn thiếu chút nữa là tức chết!
Long Cẩm Thịnh bỗng nhiên cảm thấy Long Trác Việt cùng Nhan
Noãn Noãn thật sự là một đôi trời định, thập phần xứng đôi, chính là một cặp vô
sỉ như nhau!
“Hoàng thượng, hôm qua người đã đáp ứng rồi, không phải đã đổi
ý rồi chứ?” Nhan Noãn Noãn thấy Long Cẩm Thịnh trưng ra bộ mặt không mấy vui vẻ,
trước khi hắn kịp lên tiếng đã cướp lời trước.
Long Cẩm Thịnh cũng chẳng thừa lời đôi co với nàng: “Trẫm là
hạng người lật lọng đó sao?” Tuy rằng hắn quả thực có suy nghĩ muốn đổi ý,
nhưng người ta đã nói như vậy rồi thì hắn có thể nói gì được nữa? Cái này đúng
là tự mình đào hố chôn mình mà!
Nhan Noãn Noãn nghe vậy, ý cười lan rộng, nhàn nhã đứng dậy
đi đến trước mặt Long Cẩm Thịnh: “Hoàng thượng, vội vàng không bằng kịp lúc, một
trăm vạn lượng hoàng kim sẽ không khiến người hao tổn tâm tư mang đến Hiền
vương phủ, ta tự mình mang về cũng được!”
Bộ dáng vội vã của nàng nghiễm nhiên giống với bộ dáng tiểu
nhân tham tiền. Long Cẩm Thịnh nhìn mà không cười nổi, gọi Nhâm Vân Hải ngoài cửa
vào rồi sai hắn đi lĩnh một trăm vạn hoàng kim mang tới.
Nhan Noãn Noãn lấy được tiền, tâm tình nhất thời vui sướng
không thôi, chợt thấy ánh mắt Long Cẩm Thịnh có chút lo lắng, hảo tâm hỏi:
“Hoàng thượng có chuyện phiền lòng sao?”
“Chuyện hôm qua trẫm ở Nguyệt các đánh nhau với người ta,
chính là Thanh Long đường chủ của Thần Tôn giáo – Trác Trác Dương…”
“Ta biết, hôm qua ta cũng có nghe nói, nhưng như vậy thì sao
chứ?”
“Thái hậu vì chuyện này mà giận tím mặt, muốn ta mấy ngày nữa
mở tiệc tẩy trần cho hắn cùng ba vì đường chủ khác, sau đó nói lời xin lỗi với
Trác Dương…” Nói đến đây, đáy mắt Long Cẩm Thịnh xẹt qua tia phẫn nộ, hắn nhịn
nhục chịu đựng sự điều khiển của Thái hậu lâu như vậy nhưng chưa có lần nào khiến
hắn cảm thấy tức giận như lần này.
Nhan Noãn Noãn nhíu mày, có chút không thể tin nhìn Long Cẩm
Thịnh. Ngày hôm qua lúc nàng về phủ cũng đã nghe được sư phụ nói một số chuyện
của Thần Tôn giáo, tổ chức này ở đại lục Lạc Thiên cũng có thể coi là một môn
phái khiến người đời vừa sùng bái vừa kính sợ.
Cứ ba năm một lần, Thần Tôn giáo sẽ đi khắp bốn nước để tuyển
chọn đệ tử, mười người mạnh nhất sẽ có cơ hội gia nhập Thần Tôn giáo. Nghe nói
Thần Tôn giáo có một khối bảo thạch, nếu có thể ở đó tu luyện nội công sẽ làm
tăng hiệu quả gấp chục lần. Đệ tử Thần Tôn giáo hầu hết đều là cao thủ võ lâm,
người kém nhất cũng phải đạt tới cấp năm, hơn nữa những người này đều có năng lực
tiềm ẩn, bởi vậy, Thần Tôn giáo ở đại lục Lạc Thiên kiêu ngạo cũng không phải
không có căn cứ.
Chỉ là, để cho Hoàng đế một quốc gia xin lỗi một đường chủ
nho nhỏ, điều này giống như là cố tính muốn nâng khí thế của đối phương mà diệt
trừ uy phong của chính bản thân mình, rõ ràng là đưa mặt cho người ta tát một
cái mà! Đừng nói tới Long Cẩm Thịnh tức giận, chỉ là một thường dân như Nhan
Noãn Noãn cũng còn cảm thấy tức chết nữa là.
“Hừ, Thái hậu cũng có mặt mũi nói những lời này sao?” Nhan
Noãn Noãn cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
Long Cẩm Thịnh ngồi trên ghế cao, gương mặt tuấn tú căng thẳng,
đáy mắt không giấu được buồn bực: “Thái hậu vốn là người hoàng thất Tuyết quốc,
Thần Tôn giáo chủ với Đông Phương gia chắc chắn có mối quan hệ sâu xa. Nếu Thái
hậu coi Thần Tôn giáo là người nhà thì việc bà ta thiên vị mấy tên đó cũng
không có gì khó hiểu. Chỉ là bà ta cương quyết ép buộc trẫm xin lỗi Trác Dương,
ngươi nói trẫm làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này được chứ?”
“Nguyên lai mọi chuyện là như vậy sao?” Nhan Noãn Noãn nhướn
mày, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Đều nói nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, mặc dù Thái hậu
là người Tuyết quốc nhưng bà ta đã gả tới Thương Nam quốc hơn mười năm, theo lý
thuyết thì nên vì Thương Nam quốc mà suy nghĩ chứ, cớ gì lại muốn trợ giúp nhà
mẹ đẻ kìa?
Nhan Noãn Noãn khoanh hai tay trước ngực, ở trong ngự thư
phòng đi qua đi lại, hai phiến môi hồng mím chặt, vẻ đăm chiêu.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn Long Cẩm Thịnh nói: “Kỳ
thật việc này có thể xét theo phương diện khác: Thần Tôn giáo thực lực lớn mạnh
không gì sánh nổi, đừng nói Tuyết quốc mà ngay cả ba nước còn lại cũng phải nể
mặt Thần Tôn giáo chủ ba phần, có lẽ Thái hậu cảm thấy chúng ta không nên đắc tội
với bọn họ chăng? Nhưng là Thần Tôn giáo dù có lớn mạnh thì cũng chỉ là một môn
phái, không thể đối kháng lại với triều đình, huống chi, nếu chuyện Hoàng thượng
xin lỗi Trác Dương truyền tới tai hoàng đế các nước khác, bọn họ sẽ nghĩ như thế
nào? Chắc chắn sẽ nghĩ là Thần Tôn giáo khinh người quá đáng, lần này là Thương
Nam quốc, không chừng tiếp theo sẽ tới lượt bọn họ, con thỏ bị dồn vào đường
cùng còn biết cắn người, Thần Tôn giáo không có khả năng muốn đệ tử của mình
xung đột với tam quốc, đến lúc tam quốc bất mãn liên hợp lại đối phó thì cho dù
Thần Tôn giáo bọn họ có cường thịnh hơn nữa cũng không thể địch nổi sức mạnh
liên hợp tam quốc, sợ là đến Tuyết quốc cũng khó bảo toàn. Theo ta thấy, biện
pháp hay nhất hiện tại chính là để cho Thần Tôn giáo chủ biết chuyện Trác Dương
không phân biệt tôn ti lễ nghĩa mà ra tay với Hoàng thượng.”
Ánh mắt Long Cẩm Thịnh càng ngày càng sáng, đến cuối cùng,
khi Nhan Noãn Noãn dứt lời thì không còn kìm được vui sướng trong lòng.