Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Hai Tỷ Muội Phiền Toái


trước sau

Trong lúc thị vệ đang giật mình ngẩn người, Nhan Noãn đã lướt qua hắn hướng trong phủ đi đến, chờ khi thị vệ phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Nhan Noãn.

Một đường đi qua, trong phủ tinh xảo hoa mỹ làm cho Nhan Noãn cảm thán vô hạn, hình ảnh mờ nhạt trong trí nhớ không bằng tận mắt nhìn thấy rất có lực đánh vào, núi giả lưu thủy trải rộng, hồ nước nằm yên, phòng ở hoa lệ, hành lang dài, thềm đá màu trắng thời Hán, trong hoa viên trồng đầy các loại hoa cỏ, có một số loại vốn vào mùa này không thể ra hoa, vẫn nở ra tươi đẹp như cũ, muôn hồng nghìn tía, gió nhẹ thổi qua, lay động cánh hoa, mùi thơm bay vào trong mũi.

Hiền vương phủ, xa hoa không thể so sánh.

“A, nhìn một chút, nhìn một chút, ai đã trở lại vậy a.”

Đột nhiên, một tiếng nói trống rỗng chói tay cũng không thật rõ ràng vang lên, Nhan Noãn trực giác muốn bỏ qua không để ý tới, nhưng người khác lại cố tình không chịu buông tha nàng.

Một cánh tay phút chốc chặn ngang trước mặt Nhan Noãn, cổ tay áo rộng thùng thình dùng chỉ bạc thêu hoa Tường Vân, ngón tay thon dài, như dương chi ngọc trong suốt: “Nha đầu chết tiệt kia, ta nói chuyện với ngươi, ngươi đây là thái độ gì.”

Nhan Noãn xoay người, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt liếc mắt một cái, nữ tử da thịt trắng nõn tinh tế, con mắt sáng trong suốt động lòng người, môi đỏ mọng giống như hoa hồng đỏ tươi, eo nhỏ túm chặt, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, chính là trong trí nhớ nàng với đối thân thể này vừa ác độc lại tàn nhẫn, đánh vỡ biểu tượng xinh đẹp của nhị muội này.

Nhan Noãn rất nhanh cúi đầu:“Nhị muội, có chuyện gì sao?” Bộ dáng này, dừng ở trong mắt Nhan Lăng, chính là nhát gan yếu đuối, điều này làm cho tâm tình của nàng vô cùng tốt.

“Đừng tưởng rằng làm Hiền vương phi, thì đem chính mình làm phượng hoàng , nếu không phải Nhan gia che chỡ cho ngươi, ngươi có hôm nay sao?” Nhan Lăng khinh thường nhìn Nhan Noãn, lại nhìn Long Trác Việt đang tránh ở phía sau nàng ngay cả đầu cũng không dám, trong lòng khinh thường càng sâu.

Nếu muốn nàng sống chung với ngốc tử này cả đời, vậy nàng tình nguyện đi tìm chết.

Lời nói của Nhan Lăng làm cho trong lòng Nhan Noãn cười lạnh liên tục, xác thực, nếu không có Nhan Hướng Thái chiếu cố, vị trí Hiền vương phi này thật đúng là không tới phiên nàng ngồi, thay đổi ngày sinh tháng đẻ của nàng không nói, Nhan Lăng này thế nhưng còn ở nơi này chế giễu vui mừng khi người gặp họa.

Chê cười Nha Noãn nàng, là dễ bắt nạt như vậy sao?

Này không công chịu tính kế, nàng sớm muộn gì cũng trả lại gấp bội cho Nhan Lăng, nghĩ đến không cần gả cho ngốc tử, nàng có thể vô tư sao?

“Vẫn là nhờ phúc của nhị muội, nếu không phải nhị muội nhường cho, vị trí Hiền vương phi này như thế nào cũng không tới phiên ta đảm đương, lại nói, này vốn nên là phúc phận của nhị muội.”

Giọng nói của Nhan Noãn mềm nhẹ cực kỳ giống kẹo đường, rõ ràng vẫn là ngữ khí hèn yếu trước kia, lại làm cho Nhan Lăng có loại xúc động muốn bóp chết Nhan Noãn.

“Nhan Noãn, ngươi nói hươu nói vượn cái gì, sẽ không sợ phụ thân trách cứ sao?” Nhan Lăng trong nháy mắt hoảng hốt, nói như thế nào cũng là đem ngày sinh tháng đẻ của nàng đổi cho Nhan Noãn, chuyện này truy cứu lên chính là khi quân, đến lúc đó nếu để hoàng thượng tìm ra nguyên nhân, sự tình bại lộ, cả nhà Nhan gia sẽ bị xử trảm.

“Nhị muội vì sao lại tức giận như vậy? Chuyện này không phải nhị muội nhắc tới sao?” Nhan Noãn hơi hơi ngửa đầu, hai tròng mắt như nước nhìn Nhan Lăng, trong cẩn thận mang theo dịu ngoan.

(dịu ngoan: dịu dàng+ngoan ngoãn)

Nhan Lăng chán nản, hai mắt phun lửa nhìn Nhan Noãn, trong lòng hơi hơi có chút buồn bực, trước kia Nhan Noãn thấy nàng không phải khúm núm, thì là bộ dáng hoảng sợ sao.

Tuy rằng bây giờ cũng là vẻ mặt nhát gan cùng sợ hãi, nhưng nàng cư nhiên dám phản bác lời nói của mình , đây là chuyện trước kia chưa từng có, chẳng lẽ thực sự đem chính mình trở thành phượng hoàng bay lên đầu cành .

Nghĩ như thế, trong lòng Nhan Lăng càng thêm tức giận .

Khóe mắt dư quang của Long Trác Việt nhìn biểu tình hung thần ác sát của Nhan Lăng, sợ tới mức thân mình co rúm lại, lạnh run, còn kém không có lập tức đào cái lỗ chui xuống.

Ô, thật là khủng khiếp, giống như lão yêu bà trong cung.

“Nhan Noãn ngươi thật giỏi, ngươi muốn tạo phản , mới ba ngày không giáo huấn, ngươi đã không biết trời cao đất rộng.” Dứt lời, giơ tay lên, người sáng suốt đều nhìn ra được nàng muốn làm cái gì.

Nhan Noãn nhìn tay kia giơ lên, lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, tay rơi xuống phía trước cả kinh nói:“Nhị muội đây là muốn đánh ta sao? Ta chính
là Hiền vương phi được hoàng thượng tự mình chủ hôn.”

“Xuy, đánh chính là ngươi.” Nhan Lăng cười lạnh một tiếng, đối với lời uy hiếp của Nhan Noãn không để vào mắt, dứt lời, một cái tát liền hung hăng đánh xuống.

Ba –

Nghe tiếng bàn tay thanh thúy, tâm tình Nhan Lăng cực kỳ khoan khoái, tiện nhân, dám lấy thân phận áp chế nàng, ta phi, Hiền vương phi thì như thế nào, nhìn toàn bộ kinh thành, tất cả mọi người không đem Hiền vương để vào mắt, càng miễn bàn vương phi .

Nhan Lăng đắc ý muốn nhìn Nhan Noãn bị nàng tát sẽ khổ sở như thế nào, nhưng nhìn người trước mắt bụm mặt, cắn môi nước mắt lưng tròng, trợn tròn mắt.

Như thế nào không phải Nhan Noãn?

Nhan Song Song không hiểu vì sao thay Nhan Noãn trúng một cái tát, trong lòng ủy khuất cực kỳ, nhưng cũng chỉ có yên lặng chấp nhận, ai bảo nàng là nha đầu hồi môn của Nhan Noãn, chủ tử gặp nạn, làm nha hoàn chấp nhận tất nhiên là có đạo lý.

“Nhị muội đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, không biết trong lòng có thoải mái một chút nào không?”

Đối với Nhan Song Song bị đánh, Nhan Noãn không có một chút áy náy, người trong Nhan phủ không một ai thiện lương, nàng có thể thoải mái tránh thoát bàn tay Nhan Lăng, nhưng nếu Nhan Song Song là nha đầu của nàng, thay chủ tử chắn tai họa cũng là chuyện thường tình, dù sao là người của Nhan Hướng Thái, có bị đánh trung cũng sẽ không làm cho nàng đau lòng.

Nhan Lăng vốn đã áp chế tức giận trong phút chốc lại bốc lên, người nàng muốn giáo huấn là Nhan Noãn, đánh một tiện tì còn ô uế tay nàng, Nhan Noãn này mới gả đi không lâu, ngay cả đầu óc cũng trở nên linh hoạt, lại có thể lôi nha hoàn ra đỡ cái tát thay nàng, mà khi nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại của Nhan Noãn, trong lòng ghen tị như cỏ dại điên cuồng phát sinh lên, hận không thể tự tay hủy đi mới cam tâm.

Đang muốn phát tác, chợt nghe tiếng nói trêu tức truyền tới, chỉ thấy Nhan Xảo mặc quần áo màu vàng nhạt thêu hoa yên la chạy đến.

“Nhị tỷ thật sự là hưng trí, sớm đã canh giữ trên đường chờ đại tỷ về nhà, quả thật là tỷ muội tình thâm nha.” Khóe môi Nhan Xảo khẽ cong lên, cười như không cười, vạt áo dài màu nước biển, trước ngực là gấm vóc màu vàng nhạt, thân mình nhẹ nhàng chuyển động váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân lả lướt như gió thổi cành liễu.

Không thể không nói, Nhan gia gien tốt, cho dù Nhan Lăng cùng Nhan Xảo dung mạo không bằng một nửa thân thể này, nhưng tùy tiện kéo một người đi ra ngoài, đều đoạt ánh mắt của nhiều người.

Tầm mắt của Nhan Xảo giống như vô tình lướt qua mặt Nhan Noãn, Nhan Noãn rõ ràng cảm giác được phẫn hận trong mắt nàng, tựa như bả đao xẹt qua mặt nàng, cuối cùng dừng ở trên người Nhan Song Song.

“Chậc chậc chậc chậc, đây là có chuyện gì, đại tỷ về nhà thăm cha mẹ là việc tốt, nha đầu kia như thế nào lại khóc sướt mướt , nha, mặt làm sao vậy, sừng vù như vậy, ai đánh ?”

Nhan Xảo cả kinh thốt lên, làm cho lòng Nhan Noãn hiện lên không kiên nhẫn, Nhan Xảo này, tuy là thứ nữ, nhưng tư thái tuyệt không thấp hơn so với Nhan Lăng là con cả, trước kia không hiếm thấy hai người tranh đấu, nhưng nhiều thời điểm, cũng là hợp nhau bắt nạt chủ nhân thân thể này, còn vui mừng khi người gặp họa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện