Long Trác
Việt chăm chú nhìn Nhan Noãn, sau một lúc lâu, mới cúi đầu, hèn nhát nói:
“Hoàng huynh rất thương ta, nhưng mà lão yêu bà rất đáng sợ, bà ta không thích
hoàng huynh giúp ta, bởi vì ta là một tên ngốc, hoàng huynh là hoàng đế, lão
yêu bà nói, hoàng huynh không nên mỗi ngày giúp tên ngốc chùi đít, hoàng huynh
đã giúp ta rất nhiều thứ, đều bị lão yêu bà trừng phạt, có điều là hoàng huynh
vẫn thường vụng trộm giúp ta.”
Ngừng lại một
chút, Long Trác Việt lại lầm bầm lầu bầu than thở nói: “Bất quá lão yêu bà nói
chuyện thật kỳ quái, người ta đâu có để cho hoàng huynh chùi đít mỗi ngày, rõ
ràng mỗi lần gội đầu tắm rửa xong đều là người ta tự mình chùi đít mà.”
Đôi mắt
Nhan Noãn đột nhiên trầm xuống, lời nói an ủi thốt ra: “Việt Việt thật sự không
phải là kẻ ngốc, cái này gọi là đơn thuần.” Theo bản năng, nàng nghe được thái
hậu nói hắn là kẻ ngốc, trong nội tâm liền không vui.
Nhưng mà
người nào đó rõ ràng cũng đã quên, trong lòng chính mình vẫn thường gọi hắn một
tiếng là tên ngốc.
Điển hình
chỉ cho phép quan thần phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn, không thể
nói là không bá đạo.
Thần sắc
Long Trác Việt khẽ giật mình, sững sờ ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn, đột nhiên trái
tim đập mạnh cùng loạn nhịp, tựa như thần tiên rơi xuống trần gian: “Noãn Noãn,
ngươi nói thật sao?”
Âm thanh êm
ái, giống như dòng suối nhỏ chảy qua khe núi, trong veo rót vào đáy lòng người
khác, vẻ mặt hắn cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm, tưa như con chó nhỏ bị người
vứt bỏ đang tha thiết chờ mong tìm kiếm sự yên bình.
“Tất nhiên
là thật.” Nhan Noãn gật đầu nói.
Long Trác
Việt vui vẻ, cả người hiện lên bộ dáng như con bạch tuộc bổ nhào về phía Nhan
Noãn, kéo ra hai tay ôm cổ của nàng: “Quả nhiên chỉ có Noãn Noãn đối với người
ta là tốt nhất.” Nói xong, mặt hắn dán lên mặt của Nhan Noãn, bắt đầu cọ cọ vuốt
ve nhè nhẹ.
Cảm giác giống
như con chó nhỏ đang ở trên mặt nàng cọ cọ qua lại, cả người Nhan Noãn bỗng
dưng như bị điện giật, một dòng điện nhảy lên, khiến cho nàng có cảm giác tê
tê, Nhan Noãn bất ngờ cả kinh, vội vàng đẩy Long Trác Việt ra, đáy lòng kia vừa
dâng lên cao mà cảm giác khác thường cũng bắt đầu lan ra, nàng cố gắng lấy bình
tĩnh tỏa vẻ thản nhiên như không có việc gì nhìn Long Trác Việt.
“Tuy rằng
lão yêu bà không thích ngươi, nhưng nhị thúc đánh ngươi độc địa như vậy rõ ràng
chính là không nể mặt hoàng gia, bà ta thân là thái hậu còn có thể làm ngơ ngồi
nhìn sao?”
Nào biết,
Nhan Noãn lời nói chưa hết, Long Trác Việt liền quăng cho nàng một cái ánh mắt
“Ngươi ngốc quá” liền nói: “Noãn Noãn, ngươi quên à nha? Lão già đó nói, không
có người nhìn thấy, nếu chúng ta đi cáo trạng với hoàng huynh, mặc kệ hoàng
huynh có tin hay không, lão yêu bà đều sẽ cảm thấy chúng ta là đang cố tình gây
sự, nói không chừng sẽ trọng phạt.” Hắn cũng đã bị trúng một cái tát, cũng
không muốn lại bị lão yêu bà trừng phạt.
Nhan Noãn bị
ánh mắt Long Trác Việt làm cho khó chịu, thiếu chút nữa là muốn phát cáu ra
ngoài.
Nhan Noãn cắn
răng nói: “Ngươi có lý”. Đem trứng gà trong tay nhét vào tay hắn: “Cầm ăn đi.”
Chẳng lẽ là
bản tính trời sinh như vậy, cho nên Long Trác Việt mặc dù có ngốc, nhưng bởi vì
từ nhỏ sinh hoạt ở trong hoàng cung, vì thế mỗi chuyện luôn nghĩ sẽ không đơn
giản.
Xem ra,
nàng quả thực đã xem toàn bộ sự tình đều nhìn rất đơn giản.
Trong xã hội
phong kiến tại vương triều này, mọi thứ đều là dùng thực lực cùng quyền lực mà
để nói chuyện.
Nhan Noãn
tay nắm chặt lại, thầm nói: “Hôm nay ghi vào sổ nợ, ta tuyệt đối sẽ không quên
đi như vậy, không dựa vào hoàng thượng, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ làm
cho Nhan Hướng Thái biết xâm phạm ta có kết cục như thế nào.”
Nhan Noãn lời
vừa nói ra rơi vào lỗ tai Long Trác Việt, lại làm cho hắn hiểu ra nguyên nhân
trong lời nói đó thành một ý tứ khác.
Noãn Noãn
thật tốt nha, thấy hắn bị đánh, mặc dù là nhị thúc của nàng, cũng muốn thay hắn
báo thù, sau này hắn nhất định phải đối với Noãn Noãn càng tốt hơn nữa mới được.
Nhìn trứng
gà trong tay, Long Trác Việt lập tức nhướng mày vui mừng.
Nhan Noãn lấy
mặt nạ của Long Trác Việt nhặt lên đưa cho hắn, dặn dò tỉ mỉ nói: “Đeo mặt nạ
lên, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đừng chạy lung tung, giữa trưa (12giờ), ta đi
phòng bếp làm chút đồ ăn.”
Long Trác
Việt ngoan ngoãn gật đầu, cầm mặt nạ dán lại vào trên mặt, tay cầm trứng gà ở
trên bàn gõ, nhìn theo Nhan Noãn rời đi.
Thanh viện
yên tĩnh, gió nhẹ nhẹ thổi, lá cây rung động sào sạt, trong đó xen lẫn âm thanh
của Long Trác Việt đang lột vỏ trứng, ngón tay thon dài trắng nõn giống như trứng
gà đã bị lột vỏ, trơn mềm mịn màng tinh tế.
Lúc này, một
đạo bóng người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong phòng, một chân
khụy gối quỳ xuống, nếu đổi lại là người bình thường, bởi vì một người thình
lình xuất hiện như vậy sớm đã bị dọa thất kinh sợ hãi liên tục, nhưng mà, hết lần
này đến lần khác loại chuyện như thế này thì Long Trác Việt là người giỏi nhất,
mặt lại không đổi sắc trong tay cầm trứng gà luộc mà cắn.
“Vương gia,
Nhan Hướng Thái hắn……” Thiên Minh cung kính cúi đầu, nói đến một nửa vẫn chưa
dám nói tiếp, đang lẳng lặng chờ đợi Long Trác Việt phân phó.
Thời gian,
lặng lẽ trôi qua, đến khi Long Trác Việt ăn xong trứng gà luộc trong tay, mới
đem ánh mắt hạ xuống nhìn vào trên người Thiên Minh.
Hắn nhẹ
nhàng chớp mắt, bờ môi đầy đặn nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn thế
nào cũng thấy kinh sợ.
“Thiên
Minh, Noãn Noãn nói, nàng sẽ thay ta báo thù.” Long Trác Việt nói âm thanh mềm
nhẹ
trong trẻo, đáy mắt ngây thơ hồn nhiên lại khiến cho người ta không dám
nhìn thẳng, chỉ sợ làm bẩn đi.
Hắn tự ý
đem lời nói của Nhan Noãn lý giải thành ý tứ trong suy nghĩ của mình, hơn nữa
nhận định đúng lý hợp tình thì chính là cái ý tứ như vậy.
Thiên Minh
nghiền ngẫm tỉ mỉ ý tứ trong lời nói của Long Trác Việt, sau đó mặt không biểu
tình mở miệng: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Phủ Vũ
Dương Hầu, lầu các tầng tầng lớp lớp, đi từ xa nhìn lại, giống như những ngọn
núi đang nhấp nhô liên tục, Thiên Minh một thân màu đen cường tráng, các đường
nét trên gương mặt như được điêu khắc tinh sảo, lạnh lùng như băng, đôi con
ngươi kia đen láy giống như vực sâu nhìn không thấy đáy, lóe ra hàn khí rét lạnh,
thân hình thoăn thoắt chạy trên nóc nhà giống như báo săn mồi, nhẹ nhàng tự
nhiên, tựa như đang đi ở dưới đất liền.
Cuối cùng,
hắn dừng lại ở một cái nóc nhà, xốc lên một mảnh mái ngói, đập vào mắt chỉ thấy
Nhan Hướng Thái ngồi ở ghế, tay đang cầm sách, mà trước mặt hắn ở trên bàn, có
đặt một ly trà.
Thiên Minh
từ bên hông lấy ra một cái bình sứ, hơi nghiêng xuống, một giọt chất lỏng không
màu không mùi, vô cùng chuẩn xác không sai vị trí rơi vào trong chén trà.
Trong mắt
chợt lóe lên một tia thâm độc, trên mặt Thiên Minh tuy rằng không có một chút gợn
sóng sợ hãi, trong nội tâm lại lạnh lùng hừ nhẹ, coi như ngươi mạng lớn, tạm thời
Vương gia vẫn chưa muốn động tới ngươi, đại kiếp nạn này có thể trốn, một chút
trừng phạt này không thể bỏ qua.
Vương gia
nói nhưng lại không có nói rõ, bất quá đi theo bên người Vương gia đã lâu,
Thiên Minh thoáng nghĩ lại một chút có thể đoán được tâm tư Vương gia, giữ mạng
Nhan Hướng Thái lại cho Vương phi xử trí trước, đợi Vương phi báo thù xong,
trút hết hận, mới có thể đến phiên Vương gia.
Đến lúc đó,
chính là ngày tận thế của Nhan Hướng Thái rồi.
Mà hắn muốn
bảo đảm một điều, trước khi đến ngày đó, Nhan Hướng Thái vẫn phải được sống vui
vẻ .
Nhan Noãn nổi
giận đùng đùng hướng phòng bếp đi tới, nghĩ đến bên trong một đám người vẻ măt
khinh thường hướng lỗ mũi lên trời, nàng tức giận đi đến trước cửa nhấc chân
lên hung hăng đạp một cước, chỉ nghe một tiếng “Rầm–” Âm thanh vang dội một
cánh cửa ngã xuống đất nằm dưới chân Nhan Noãn, trong phòng bếp bụi đất bắn
tung tóe lên không trung.
Âm thanh
khiển trách liên tiếp vang lên.
“Khụ khụ khụ,
chuyện gì xảy ra, cửa này sao lại đột nhiên bị ngã.”
“Mau mau
nhanh, đậy đồ ăn lại, cái này chính là chuẩn bị cho phu nhân cùng các vị tiểu
thư và di nương đấy, không thể để bị tro bụi bắn tung tóe làm bẩn được.”
“Là người
nào đạp cửa muốn tìm đến cái chết, thậm chí cũng không muốn chậm trễ .”
Trong phòng
bếp âm thanh tay chân luống cuống vang lên tăng cường nối tiếp nhau.
Nhan Noãn
cũng không ngờ được một cước kia của mình thế nhưng cánh cửa lại bị đá bay đi,
hơi sững sờ, sau đó khóe môi liền nhẹ cong lên, cảnh tượng ở bên trong lộn xộn
giống như xem kịch vui, đá cánh cửa này so với kiếp trước đá bao cát thoải mái
hơn nhiều nha.
Nàng không
phải là mượn lò nấu bếp sao? Cư nhiên từng bước từng bước khiến nàng tựa như
tên ăn mày đều bị đuổi đi ra bên ngoài, lời nói trong miệng lại thật dễ nghe.
“Đại tiểu
thư, ngài thân thể tôn quý, việc nặng nhọc như thế này có thể làm không được.”
“Đồ ăn trưa
bọn nô tài sẽ đích thân đưa tới cho ngài, vẫn là mời ngài trở về đi.”
Chỉ là nét
mặt của bọn hắn lại là tràn ngập khinh thường cùng chán ghét, giống như cho
Nhan Noãn dùng sẽ làm bẩn bếp lò thần kì của bọn họ.
Đưa? Chờ đến
lúc bọn họ đưa tới, đoán chừng cũng là đến giờ ăn cơm tối luôn rồi.
Đầu óc vội
vàng choáng váng, đột nhiên trong đám người truyền ra một âm thanh bén nhọn chỉ
trích: “Ta vừa mới thấy được, chính là đại tiểu thư đạp cửa ngã xuống.”