Nhan Lăng
hùng hổ vọt tới Tử Xảo Các, trên mặt hận ý dày đặc, dọa các nha hoàn trong Tử Xảo
Các kinh hãi sợ tới mức rùng mình.
“Nhị tiểu
thư.”
Một gã nha
hoàn tiến lên cung kính hành lễ, lửa giận đang ở trong ngực cháy lên Nhan Lăng
liền nhấc chân đạp nàng văng sang một bên: “Cút ngay cho ta.”
Hiện tại
nàng hận không thể đem Nhan Xảo ra bầm thây thành vạn đoạn, đối với nha hoàn của
Nhan Xảo, đương nhiên Nhan Lăng cũng là căm hận vô cùng.
“Nhan Xảo,
ngươi lăn ra đây cho ta.”
Nhan Lăng vừa
tức giận quát, vừa hướng trong phòng đi đến.
Nhan Xảo
đang ở trong phòng dùng đồ ăn trưa, đột nhiên nghe được tiếng gầm gừ của Nhan
Lăng bên ngoài phòng, ngẩng đầu thuận tiện nói với Tuệ Nhi: “Đi xem chuyện gì xảy
ra?” Dứt lời, tựa như một người không có việc gì tiếp tục ăn cơm.
Nhan Lăng cố
tình gây sự xông vào Tử Xảo Các phát giận sự việc này cũng không phải một lần
hai lần, thậm chí rất nhiều lần, Nhan Xảo đều lười quan tâm đến nàng, trước mắt
chính là nương được phụ thân sủng ái, nàng cũng được phụ thân yêu thích, cái
Nhan Lăng kia lúc nào cũng giở trò đem bộ mặt phát hỏa chạy đến.
Nếu như mỗi
lần đến nàng đều phải ra ứng phó, cái đó không phải là mệt chết a.
“Vâng” Tuệ
Nhi hạ mình khụy gối đáp, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng mà, mới
đi tới cửa, liền bị Nhan Lăng từ ngoài cửa xông thẳng tới đẩy sang một bên: “Nhị
tiểu thư, ngươi……”
Bốp–
Tuệ Nhi bị
Nhan Lăng đẩy một cái còn chưa kịp đứng vững, trước mặt liền bị một bàn tay ác
liệt đánh tới, một giây sau, trên mặt truyền đến nóng rát đau nhức.
“Nha đầu chết
tiệt kia, đợi lát nữa trừng trị ngươi tiếp.” Nhan Lăng hung hăng liếc mắt tàn
ác đối với Tuệ Nhi, dám hạ độc vào trong đồ ăn của nàng, khoản nợ này, đợi nàng
cùng Nhan Xảo tính sổ xong, sẽ đến lượt nàng.
Trong mắt
Nhan Lăng tràn đầy âm độc, phảng phất giống như phóng ra nọc độc bất ngờ, dọa Tuệ
Nhi sợ tới mức trong lòng nhịn không được run lên.
Thấy nha
hoàn bên người của mình vô duyên vô cớ bị đánh, Nhan Xảo mặc dù không muốn để ý
tới Nhan Lăng, nhưng cũng nuốt không trôi cơn giận này, tục ngữ nói, đánh chó
còn phải xem mặt chủ, Nhan Lăng đánh nha hoàn bên người của nàng, cũng coi như
đã gián tiếp đánh vào mặt của nàng rồi.
“Nhị tỷ,
ngươi muốn làm gì?” Nhan Xảo sắc mặt trầm xuống, ném đôi đũa trong tay xuống
bàn, lập tức đứng dậy, trừng mắt Nhan Lăng, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa trên
không trung tóe ra va chạm dữ dội, trong mắt hai người đều thấy được nổi hận
thù lẫn nhau.
Nhan Lăng
giơ tay, phía sau Bạch Mai liền đem cái giỏ thức ăn trong tay giao cho nàng, tiếp
đó chỉ thấy Nhan Lăng đem cái giỏ thức ăn đập lên trên bàn: “Ngươi ngược lại thật
sự quá ác độc nha, dám sai khiến nha hoàn của ngươi hạ độc vào đồ ăn của ta.”
Vừa nói,
Nhan Lăng vừa lấy chén canh từ bên trong giỏ ra, đôi mắt đẹp đầy nham hiểm, hất
tay, liền đem cả chén canh giội thẳng vào trên mặt Nhan Xảo: “Ta nói cho ngươi
biết, muốn hạ độc chết ta, không dễ dàng như vậy đâu, ngươi một ngày là thứ nữ,
thì cả đời nhất định là thứ nữ đê tiện bỉ ổi, đừng vọng tưởng leo đến trên đầu
của ta.”
Nhan Xảo
nghiêm mặt tinh tế như tượng điêu khắc, bởi vì nàng vốn không hiểu lời nói của
Nhan Lăng, nào biết còn chưa chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, bất ngờ đã bị Nhan
Lăng giội thẳng chén canh vào mặt.
Cảm giác được
trên mặt dính đầy mỡ canh đang nhỏ giọt, Nhan Xảo giận không kiềm được, sớm đã
quay đầu lại hỏi rõ chân tướng, thuận tay cầm lấy một mâm đồ ăn trên bàn, ném tới
Nhan Lăng.
Thừa dịp
Nhan Lăng tránh né không chú ý, Nhan Xảo cầm lấy roi da bên mình, dùng sức quất
tới người Nhan Lăng, liên tục công kích tránh được roi này nhưng không thể
tránh thoát hết, roi đánh vào trên mặt Nhan Lăng, lưu lại vết roi đỏ thẫm.
Nữ nhân chú
trọng nhất chính là dung mạo của mình, trên mặt nóng rát đau nhức rõ ràng nhắc
nhở Nhan Lăng, Nhan Xảo muốn hủy mặt của nàng.
Lập tức,
trong đôi mắt xinh đẹp dịu dàng nhiễm lên thâm độc tràn đầy hận thù, lửa giận
cháy lên hừng hực trong đáy mắt, phảng phất giống như đang đốt cháy hết tất cả
mọi thứ xung quanh.
“Tiện nhân,
ngươi dám hủy mặt của ta.” Nhan Lăng bụm lấy đôi má bị quất trúng, nghiến răng
nghiến lợi thét lên, hận không thể ăn thịt nhai xương uống máu Nhan Xảo để giải
hận.
Nhan Xảo
tay cầm roi dài, lạnh lùng nhìn Nhan Lăng, thấy trên mặt nàng có vết roi, trong
mắt hiện lên vui sướng sau khi trả thù: “Đây là ngươi tự tìm lấy.”
Tóc uớt
sũng vẫn còn nhỏ giọt, Nhan Xảo không có chút cảm giác nào cảm thấy hành động của
mình là sai.
Ngày thường
đã chịu đựng những việc này của Nhan Lăng quá nhiều rồi, hôm nay nàng rõ ràng
chẳng phân biệt được trắng đen liền xông đến Tử Xảo Các gây sự, trực tiếp đem một
chén canh giội thẳng vào trên mặt của mình, bị sỉ nhục như vậy, nàng sao có thể
ngồi chờ chết.
“Ngươi muốn
chết.” Nhan Lăng giận dữ, ngay sau đó, từng đợt từng đợt tia sáng trắng chuyển
động vây quanh thân nàng, dần dần chuyển thành đậm đặc, những tia sáng phát ra,
rất là chói mắt, tất cả nha hoàn trong Tử Xảo Các
ẩn núp xa xa xem náo động
trong lòng lại kinh hãi.
Nhị tiểu
thư lần này thật sự nổi giận, ngay cả chiến khí cũng phát động lên rồi.
Mối thù hạ
độc, mối hận hủy mặt nàng, Nhan Lăng giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu,
muốn đem xương cốt Nhan Xảo nghiền nát thành tro.
Nhan Xảo
nhìn Nhan Lăng phát động chiến khí, đáy mắt hiện lên châm chọc cùng đùa cợt,
chiến khí tứ cấp mà thôi, nhất định là bại tướng dưới tay của nàng, đưa tới cửa
để được hành hạ, nàng vì sao không hành hạ?
Chỉ có điều
trước tiên không thể để cho Nhan Lăng phá hủy Tử Xảo Các của nàng.
“Tại đây
quá chật, đánh không được thoải mái, nếu muốn đánh, chúng ta đi ra ngoài đánh.”
Nhan Xảo mắt lạnh nhìn Nhan Lăng, bộ dáng không đem Nhan Lăng để vào mắt, lại
càng kích thích lửa giận trong đáy lòng của Nhan Lăng.
Nhan Noãn vốn
đang vụng trộm núp ở bên ngoài viện Tử Xảo Các xem náo nhiệt bên trong, tuy rằng
thấy không được toàn bộ cảnh tượng bên trong, nhưng âm thanh hai người cũng
không nhỏ, chỉ là nghe tiếng mắng chửi thịnh nộ làm ầm lên, ít nhiều gì cũng có
thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu bên trong.
Đột nhiên,
trước mắt của nàng một đường sáng hiện lên, đâm vào mắt khiến nàng hơi hơi nheo
lại, rồi lập tức mở to, chỉ thấy Nhan Lăng cùng Nhan Xảo hai người đứng ở bên
ngoài Tử Xảo Các, cách nàng bất quá khoảng mấy trượng xa (1 trượng = 10 thước)
, mà nàng cũng thấy rõ cái đường sáng kia từ đâu mà đến.
Đôi mắt màu
đen trong suốt nhẹ nhàng chớp, trong mắt Nhan Noãn phát sáng lấp lánh như ngọc
lưu ly.
Hóa ra người
có được chiến khí khi phát động lên thì phát sáng thành như vậy a.
Đẳng cấp
chiến khí càng cao, ánh sáng phát ra lại càng lớn.
Nhan Xảo vừa
đi ra Tử Xảo Các, liền phát động chiến khí của mình, nháy mắt, so với Nhan Lăng
phát ra ánh sáng trắng vây quanh nàng càng chói mắt hơn, roi da trong tay nhẹ
giương, tựa như đầu linh xà đánh tới Nhan Lăng.
Nhan Noãn mở
to hai mắt, không hề chớp mắt nhìn trận chiến hết sức căng thẳng trước mắt,
thân thể ra sức di chuyển sang hướng bên cạnh, cố gắng không cho mình bại lộ
quá rõ ràng.
Cho dù xem
cuộc vui, cũng không nên làm thái quá.
Nhan Lăng
nhìn thấy roi hướng tới mình đánh úp lại, thân thể linh hoạt tránh sang một
bên, trong lòng hối hận, nàng nên đem kiếm mang theo bên mình, hiện tại trên
người không có vũ khí, đã thua Nhan Xảo một bậc.
“Di, Noãn
Noãn, ngươi đang làm cái gì?”
Nhan Noãn
đang xem đến mê mẩn, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng nói dễ nghe của Long
Trác Việt, dọa nàng thốt nhiên cả kinh, vỗ bộ ngực quay đầu lại trừng mắt liếc
Long Trác Việt: “Ngươi là U linh* à, đi đường không có âm thanh, lá gan nhỏ của
ta cũng bị ngươi hù chết.”
(* U linh :
linh hồn, âm hồn, hồn ma.. ^^!)
Long Trác
Việt một tay bưng bát cơm, một tay giơ chiếc đũa, đôi mắt như sao sáng chớp chớp
nhìn Nhan Noãn, trong mắt tràn đầy vô tội, ánh mắt vô hại giống như một con cừu
nhỏ dịu ngoan, khiến cho Nhan Noãn muốn mắng hắn cũng không có được một chút sức
lực nào, thật sự là có loại đánh vào trên mặt bông vải cảm giác vô lực.
“Ngươi tới
làm cái gì?”
“Noãn Noãn,
U linh là cái gì? Vì sao U linh đi đường lại không có âm thanh? U linh là cái dạng
gì? U linh đi đường như thế nào mới có thể không phát ra âm thanh vậy?”
Long Trác
Việt cắn chiếc đũa, mở to đôi mắt trong suốt tò mò, hỏi.
Đối mặt hắn
đáp phi sở vấn*, Nhan Noãn chỉ biết xoa trán.