Long Trác Việt dứt lời đồng thời, Lưu Quảng Lâm đã đứng ở
trước mặt Nhan Noãn, cung kính hành lễ:
“Nô tài bái kiến Vương phi.”
Nhan Noãn một tay chống càm, nghiêng mắt liếc qua Lưu Quảng
Lâm, cười nói: “Lưu tổng quản khi nào lại khách khí như vậy, tìm ta có chuyện
gì sao?”
“Bẩm vương phi, nô tài càng nghĩ, càng cảm thấy Vương phi
tôn quý là nữ chủ nhân của Vương phủ, lẽ ra nên quản lý những công việc trong
Vương phủ, thật sự không nên để nô tài quá phận không có phép tắc làm việc này,
đây là sổ sách phòng thu chi cùng với chìa khóa, nô tài trả lại cho Vương phi.”
Lưu Quảng Lâm không có nhìn thấy giữa đôi lông mày của Nhan
Noãn tràn đầy lãnh ý, nịnh nọt nói.
Chỉ là đôi mắt kia thường thường liếc về phía Nhan Noãn bên
trong đôi mắt tam giác, vẫn che dấu không được tham lam cùng tà ác.
“Lưu tổng quản khách khí rồi, lúc trước ta đã thấy đem quyền
lực quản lý Vương phủ giao cho ngươi, thì nghĩ không có ý muốn đem trở về.”
Nhan Noãn không vội không chậm nói, lúc trả lời khi đối diện
ánh mắt của Lưu Quảng Lâm, đáy mắt chợt lóe lên sát ý.
Cái lão sắc quỷ này, lão dùng đôi mắt hí tràn đầy háo sắc
nhìn chằm chằm vào nàng, thực hận không thể đem tròng mắt của hắn móc ra.
Nhan Noãn ở trong lòng đem Lưu Quảng Lâm nghiền xương thành
tro, trên mặt trước sau vẫn duy trì dáng tươi cười nhàn nhạt, một bộ mặt “Ta rất
dễ nói chuyện”.
Nàng là muốn lấy lại quyền quản lý Vương phủ này, bất quá lại
khinh thường hắn tự động dâng lên tới cửa đấy.
Huống chi, đối với nàng Lưu Quảng Lâm này như con cá nhỏ nằm
trên thớt, vậy chẳng phải là chưa có chơi cho thỏa thích sao.
“Vương phi nâng đỡ, nô tài vạn lần không dám nhận.” Lưu Quảng
Lâm tìm không ra tâm tư Nhan Noãn, cẩn thận từng li từng tí cúi đầu nói.
“Lưu tổng quản đã tận tâm tận lực vì Vương phủ làm việc nhiều
năm, nên nhận là thích hợp, huống chi ta chiếu cố thức ăn cho cuộc sống hằng
ngày của Vương gia, đích thực ta làm cũng chưa tốt lắm, đành phải thỉnh cầu Lưu
tổng quản tiếp tục quan tâm nhiều hơn.”
Nhan Noãn nói muốn có bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu
thành khẩn, trên mặt tươi cười khiến Lưu Quảng Lâm nhìn thấy một trận choáng
váng, thiếu chút nữa không phân biệt rõ phương hướng , chỉ cảm thấy tiếng nói
Nhan Noãn ngọt ngào động lòng người, làm cho tâm tình người ta say mê.
Si ngốc một lát, Lưu Quảng Lâm vui tươi hớn hở gật đầu nói:
“Vậy là nô tài từ chối thì bất kính rồi, nhất định tận tâm tận lực trợ giúp
Vương phi quản lý Vương phủ thật tốt.”
Xem ra là hắn lo lắng quá mức rồi, vương phi không chỉ không
có bất mãn với hắn, mà còn để cho hắn tiếp tục quản lý các công việc lớn nhỏ
trong Vương phủ.
Chắc chắn xem hắn là người của thái hậu, vì thế vẫn cho hắn
ba phần thể diện.
Nói như thế, hắn và Vương phi được coi như là người một nhà
rồi.
Trước khi đi, Lưu Quảng Lâm vụng trộm quay đầu lại liếc nhìn
Nhan Noãn một cái, bộ dáng thèm thuồng kia, thiếu chút nữa là chảy nước miếng.
Một người tuyệt đẹp như vậy lại gả cho kẻ ngốc thật sự là rất
đáng tiếc, không biết thân là người một nhà hắn có thể tiếp cận nàng tựa như
làm quan được hưởng lộc vua, vượt lên đoạt lấy âu yếm trước hay không đây?
Chỉ là ngẫm lại, cũng khiến cho Lưu Quảng Lâm cảm thấy mất hồn!
“Vương phi, đôi mắt tên cẩu nô tài kia thật là làm cho người
ta buồn nôn rồi, để nô tỳ đi móc nó ra.” Nhan Song Song trầm mặt, căm giận tay
nắm thành đấm nói.
Long Trác Việt ở một bên vội vã gật đầu không ngừng: “Đúng vậy
đúng vậy, móc nó, móc nó.” Sau khi nói xong, hắn lại có vẻ mặt hoảng sợ nhìn
Nhan Song Song: “Oa, Song Song, ngươi là nữ hài tử nha, làm sao có thể thô bạo
như vậy?”
Nhan Noãn quay đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Trác Việt,
trong lòng đột nhiên bị kéo căng.
Hai con ngươi đen láy tinh khiết như vậy, tính tình ngây thơ
hồn nhiên như thế, nàng một chút cũng không muốn để cho hắn bị những thứ xấu xa
trên đời này bất luận là cái gì không sạch sẽ làm cho nhiễm bẩn.
Trong lời nói tàn nhẫn như vậy lại không nên để cho Long
Trác Việt nghe được.
Nàng, muốn bảo vệ Long Trác Việt như bây giờ luôn được trong
sáng thuần khiết.
Nếu phải làm người ác, thì cứ để cho nàng làm đi.
Nội tâm Nhan Noãn bỗng dưng mềm mại, nhìn Long Trác Việt
trong mắt hiện ra vẻ mê muội, phảng phất mang theo một sức quyến rũ kỳ lạ, khiến
cho người ta bị hấp dẫn sâu sắc.
“Noãn Noãn, sao ngươi lại nhìn người ta như vậy? Trên mặt
người ta có hoa sao?” Nói xong, Long Trác Việt giơ tay sờ lên mặt mình, con
ngươi đen trong suốt giống như nai con vô tội.
“Cảm thấy ngươi xinh đẹp.”
Lời này của Nhan Noãn vừa nói ra, Nhan Song Song ở trong gió
hỗn độn –
Một đôi mắt to đen nhánh cứng đờ trợn mắt nhìn Long Trác Việt
kia bày ra khuôn mặt ngăm đen xấu xí, ý muốn từ đó tìm ra một cái điểm xinh đẹp
nào.
“Hì hì, Noãn Noãn, người ta xinh đẹp nha?” Đáy mắt Long Trác
Việt bởi vì lời nói của Nhan Noãn mà bắn ra tia sáng chói mắt, như ngôi sao lóe
ra lấp lánh.
“Ân, xinh đẹp.” Nhan Noãn nhẹ nhàng cười nói, tuy rằng nhìn
thấy chính là khuôn mặt ngăm đen này, nhưng mỗi lần Nhan Noãn đều có thể thông
qua khuôn mặt này,
nhìn thấy diện mạo chân thật nhất của Long Trác Việt.
Diện mạo của hắn đã không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung,
dung nhan tao nhã tuyệt sắc như thế, đủ để khiến người đời ghen ghét căm hận.
Nàng cảm thấy khuôn mặt mình đã muốn khiến cho người ta thần
hồn điên đảo, nhưng nếu so với vẻ mặt thật sự của Long Trác Việt, trong chớp mắt
liền biến sắc trở nên lờ mờ, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đủ.
“Hì hì, Noãn Noãn nói người ta xinh đẹp nha, Song Song, người
ta xinh đẹp nha, Noãn Noãn nói người ta xinh đẹp nha.” Long Trác Việt giống như
nhặt được bảo vật quý hiếm, vô cùng kích động nói với Nhan Song Song vẫn còn xoắn
xuýt đang tìm điểm xinh đẹp nào đó trên mặt Long Trác Việt, đắc ý nói không nên
lời.
Nhan Song Song khóe miệng hơi hơi co rút, không thể kéo dãn
ra, nhưng cũng không nói gì, chỉ là nghe lời nhún nhường kéo ra nụ cười.
Nàng cảm thấy, Vương phi đối Vương gia, không tầm thường
nha.
Hiện tại Nhan Noãn cùng Nhan Song Song đi vào phòng bếp lúc
chỉ còn lại hai người duy nhất, Nhan Song Song hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Vương phi, dường như rất thích Vương gia sao?” Nhan Song
Song một bên nhóm lửa, một bên hỏi.
Nhan Noãn đang cầm dao đột nhiên dừng lại một hồi, một dao
nghiêng lệch ra, thiếu chút nữa cắt đến đầu ngón tay mình, nhìn thấy Nhan Song
Song một trận kinh hãi lạnh mình.
Thích?
Nhan Noãn hơi hơi nhíu mày, nàng thích Long Trác Việt sao?
Long Trác Việt mặc dù là một tên ngốc, lời nói cùng cử chỉ
có khi rất đáng giận, nhưng hắn đơn thuần, ngây thơ như thế, không có tâm cơ,
cho dù trong lời nói cùng cử chỉ lại khiến cho người ta đau đầu, có đôi khi
cũng là rất đáng yêu.
So với lòng người hiểm ác, ở chung cùng với Long Trác Việt
là nhẹ nhàng nhất thoải mái hơn nhiều.
Hắn như vậy, rất khó không cho người ta yêu thích a.
“Ân.” Nhan Noãn suy nghĩ, rồi gật đầu trả lời, sau đó tiếp tục
cắt thịt.
Đến lúc này, đến phiên Nhan Song Song buồn rầu nhíu mày:
“Vương phi thật sự muốn sống cùng với Vương gia cả đời, lấy Vương gia làm phu quân
sao?”
Nàng cảm thấy, Vương phi thông minh tuyệt mỹ như thế, thật sự
không xứng với Hiền Vương gia, Vương phi có lẽ là thích hợp hơn với nam tử hoàn
mỹ mới đúng.
Nhan Noãn đành chịu cười cười: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, Việt
Việt đem ta làm hảo tỷ muội, ta thích hắn, cũng gần như là đối với bằng hữu yêu
thích thôi.”
Có lẽ là như vậy đi?
Nhan Noãn dưới đáy lòng tự hỏi .
“Thì ra là thế.” Nhan Song Song nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, Nhan Noãn ngẩng đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc dặn dò
nói: “Song Song, về sau ở trước mặt Việt Việt, trong lời nói đừng có dùng những
từ đẫm máu tàn nhẫn.”
“Vâng, Vương phi, nô tỳ hiểu được .”
Gió đêm từ bên ngoài cửa sổ điêu khắc hoa văn thổi nhập vào
song cửa, tung nhẹ lên vài trang sổ, ánh nến dùng chụp đèn bao phủ, ánh sáng
xuyên qua mông lung.
Tẩm cung Hoàng đế, Hoa Thanh cung, ánh trăng rơi vào, hạ xuống
mặt đất màu trắng bạc.
Đột nhiên, một bóng người màu đen chợt lóe lên, lẻn vào trong
Hoa Thanh cung, đi đến nội điện quen thuộc, nhảy lên giường rồng, hướng bên
trên nằm xuống, thời khắc nghiêng qua biến mất vô tung vô ảnh.
Tất cả mọi người không thể ngờ được, ở phía trên giường rồng
của hoàng đế, vậy mà sắp đặt cơ quan.
Mặc dù thiết kế có chút trắng trợn, nhưng vẫn có thể xem là
một biện pháp tốt, thử hỏi, toàn bộ trong hoàng cung, ai dám tùy ý nhảy lên giường
rồng, như vậy không phải là tìm chết đấy thôi.
Huống chi, cho dù lên giường rồng, cũng không có cách nào chạm
đến mặt trên cơ quan.