“Long – Cẩm – Thịnh!” Nhan Noãn gắt gao cắn răng, làm sao
còn có thể nghĩ đến đối phương là hoàng đế, không thể gọi thẳng kỳ danh kiêng kị,
lúc này trong lòng nàng tích trữ một đoàn hỏa, vốn đang đối với Long Cẩm Thịnh
hơi có một chút ấn tượng tốt, nháy mắt phá vỡ.
Long Cẩm Thịnh làm sao bảo hộ Long Trác Việt, rõ ràng là đem
hắn đẩy vào hố lửa, biết rõ Long Trác Việt khác hẳn với người thường, cư nhiên
còn có mặt mũi ăn xong vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Long Trác Việt nói mời khách, hắn sẽ thực sự làm khách Long
Trác Việt mời sao?
Làm sao có thể có loại hoàng đế này, mẹ nó, hắn đáng giận
như vậy, cùng thái hậu có cái gì khác biệt a.
“Bao nhiêu bạc?” Con ngươi Nhan Noãn phun hỏa tức giận hỏi,
nếu lúc này Long Cẩm Thịnh đứng ở trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ không chút
do dự cho hắn một quyền.
Quản hắn là con của trời hay con của ai! (vì hoàng đế =
thiên tử, câu này Nhan Noãn chơi chữ J)
Thiên Minh vươn một ngón tay, ánh mắt Nhan Noãn không có độ ấm
nhìn thoáng qua, nghiêm mặt lạnh nói:“Mười lượng?”
Mười lượng hẳn là may mắn đi, cùng lắm thì đồ ăn tháng này
đơn giản một chút cũng được.
Nhan Noãn nghĩ, liền tính bảo Nhan Song Song đi lấy bạc, đã
thấy Thiên Minh dựng thẳng ngón tay ở trước mặt nàng quơ quơ, sau đó bạo xuất một
con số làm cho Nhan Noãn gần như điên mất.
“Vương phi, là một trăm lượng!”
Nhan Noãn nhất thời nổ tung, âm thanh đột nhiên như lưỡi dao
sắc bén, đâm vào màng tai hơi hơi chấn động:“Một trăm lượng? Bọn họ ăn cướp à.”
Một chút cơm trưa ăn một trăm lượng, Long Cẩm Thịnh cũng quá
không có tiết chế .
Đáng giận, hắn đổ cơm nước xong, vỗ vỗ mông chạy lấy người,
đem Long Trác Việt một người ở lại tửu lâu bị người bắt giữ, thật không biết xấu
hổ .
“Vương phi, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Thiên Minh
nhìn Nhan Noãn, hỏi.
“Dẫn ta đi Tụ Hiền lâu.” Nhan Noãn cau mày, trầm giọng nói.
Một trăm lượng, nàng làm như thế nào cũng có không được ,
nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc Long Trác Việt ở Tụ Hiền lâu.
Lòng dạ Long Cẩm Thịnh thật đen tối, quả nhiên là cực kỳ
đáng giận.
Nhan Noãn đem tất cả sai lầm đều quy kết lên người Long Cẩm
Thịnh, ở trong lòng đem Long Cẩm Thịnh mắng cẩu huyết lâm đầu.
“Hắt xì!”
Ăn uống no đủ Long Cẩm Thịnh trở lại hoàng cung, mạnh mẽ
đánh cái hắt xì, xoa xoa cái mũi lên men, Long Cẩm Thịnh quay đầu đối với Nhâm
Vân Hải nói:“Nhâm Vân Hải, trẫm như thế nào cảm thấy có người đang ở sau lưng mắng
trẫm?”
“Hoàng thượng nói đùa.” Nhâm Vân Hải cúi thân mình:“Có lẽ là
có người nhớ hoàng thượng .”
Long Cẩm Thịnh nâng tay vuốt ve cằm, con ngươi tối đen như
ngôi sao trên bầu trời đêm phút chốc sáng ngời, khóe miệng nhợt nhạt nổi lên ý
cười:“Trẫm cũng cảm thấy như vậy, chẳng lẽ là Tiêm Tiêm nghĩ tới trẫm ?”
Mới tự kỷ xong, một tiếng nói mềm mại bỗng nhiên vang lên.
“Hoàng thượng……”
Âm thanh như điểm tâm mềm mại ngọt ngấy, lại làm cho sắc mặt
Long Cẩm Thịnh phút chốc trở nên xanh mét.
“Chết tiệt, là Vân phi.” Long Cẩm Thịnh chửi nhỏ một tiếng,
bàn tay to lôi kéo, đem Nhâm Vân Hải chắn phía trước:“Nhâm Vân Hải, chạy nhanh
, hộ giá.”
Nhâm Vân Hải mặt nhất thời biến thành mướp đắng, quay đầu
nhìn Long Cẩm Thịnh chuồn mất, lại nhìn Vân Phi giống hoa hồ điệp hướng trước mặt
hắn nhào tới, trong lòng vô hạn bi ai.
Dựa vào cái gì mỗi lần đều lấy hắn ra làm vật hi sinh, dựa
vào cái gì nha!
“Nhâm Vân Hải, ngươi ngăn cản bản cung làm cái gì?” Vân phi
nhìn bóng dáng Long Cẩm Thịnh dần dần biến mất, tức giận đến dậm chân, trừng mắt
Nhâm Vân Hải đang giang hai tay ra ngăn cản chính mình, cả giận nói.
Vân phi một thân mặc sa y màu đỏ phía trên có thêu hoa hải
đường, vô luận nhìn từ góc độ nào, đều là lung linh di động ánh sáng màu vàng bạc,
trên đầu châu ngọc vờn quanh, cả người giống như mây bay diễm lệ, đẹp đẽ quý
phái vô cùng.
Nhâm Vân Hải cố chịu đựng mùi son phấn nồng đậm trên người
Vân phi, cung kính hành lễ:“Nô tài thỉnh an Vân phi nương nương.”
“Tránh ra cho bản cung.” Vân phi vội vàng quát, tuy rằng
nàng là phi tử, nhưng không ai biết Nhâm Vân Hải là tâm phúc của hoàng thượng,
cho dù chỉ là một nô tài, nàng cũng phải cấp ba phần nhan sắc.
Nhưng nhìn bóng dáng Long Cẩm Thịnh biến mất, Vân phi vừa
nóng vội lại tiếc hận, thật vất vả nhìn thấy hoàng thượng, nào biết nói còn
chưa nói được một câu, hoàng thượng đã chạy đi .
Đều do Nhâm Vân Hải, nếu hắn không ngăn cản, nói không chừng
giờ phút này nàng đã sớm được hoàng thượng ôm vào trong ngực .
“Nương nương bớt giận, thật ra hoàng thượng cũng rất muốn gặp
nương nương, chính là đột nhiên nhớ tới có tấu chương chưa phê duyệt, không thể
bỏ lỡ quốc sự, trong lòng cảm thấy thật có lỗi với nương nương, vì bù đắp lại
cho nương nương, hoàng thượng hạ lệnh, chỉ cần
nương nương thích cái gì, lệnh
nô tài cấp cho nương nương.”
Vừa nghe có ban thưởng, lòng Vân phi cảm thấy mất mát thoáng
cân bằng một chút:“Thật sự? Hoàng thượng thật sự nói như vậy, không phải bởi vì
nhìn thấy bản cung quay đầu bước đi?”
“Nô tài không dám giả truyền thánh dụ, nương nương vừa rồi
nhìn thấy một màn, chỉ do trùng hợp.” Nhâm Vân Hải mặt không đỏ tim không đập mạnh
nói.
Vân phi liếc mắt nhìn Nhâm Vân Hải một cái, cao ngạo giơ giơ
đầu:“Bản cung nghĩ ngươi cũng không dám.” Tiếp theo, nàng sửa lại tóc rũ xuống
tai, không chút để ý nói:“Hôm qua Bản cung nhìn thấy trên tay Quý phi nương
nương có đeo vòng tay bạch ngọc ánh sáng óng ánh, rất là đẹp, nghe nói là được
hoàng thượng thưởng, quả nhiên làm cho chúng tỷ muội trong hậu cung hâm mộ
không thôi.”
“Nương nương có điều không biết, vòng tay bạch ngọc kia là một
đôi, một cái thưởng cho Quý phi nương nương, còn một cái hoàng thượng vốn có ý
thưởng cho ngài, nô tài tính sau đó đưa cho nương nương.”
Ánh sáng trong mắt Vân phi càng ngày càng thịnh, khóe miệng
cong đến lỗ tai, nếu không phải chú ý hình tượng, lúc này sợ sớm mừng rỡ mở miệng
cười to .
“Vậy làm phiền Nhâm công công .”
Thời điểm Nhan Noãn vội vàng đuổi tới lầu hai Tụ Hiền lâu, cửa
đã bị vây ba tầng trong, ba tầng ngoài, ngẫu nhiên còn có tiếng cười nhạo từ
bên trong truyền ra.
“Quả nhiên là một tên ngốc, không có tiền còn học người ra đến
tửu lâu.”
“Ngươi cho đây là Vương phủ à, ăn xong có thể vỗ vỗ mông chạy
lấy người, như thế nào, vương phi nhà ngươi không có dạy ngươi ăn xong phải trả
tiền sao?”
“Dạy? Theo ta thấy sợ là vương phi kia nhìn thấy dung mạo
tên ngốc này đã sớm sợ tới mức tiểu trong quần, nghe nói Hiền vương phi là một
phế vật, nhát gan yếu đuối, còn không mỗi ngày khóc lóc, làm sao có thời gian
rãnh rỗi dạy hắn ăn cái gì phải trả tiền thế nào.”
“Phế vật xứng ngu ngốc, quả nhiên là cặp đôi trời định nha.”
“……”
Nhan Noãn đứng ở phía ngoài đám người, nghe tiếng bên trong
nói chuyện, một đôi mắt xinh đẹp đen nháy nhiễm lên băng sương lạnh lùng, hai đấm
nắm chặt, ánh mắt sắc bén:“Thiên Minh, đem những người này đều văng ra cho ta.”
“Dạ.”
Thiên Minh đáp, thân mình nhẹ nhàng vừa động, nháy mắt, tiếng
kêu rên trải rộng bốn phía, rất nhanh, trước mặt Nhan Noãn đã sạch sẽ rất nhiều,
liếc mắt một cái nhìn lại, thì thấy được Long Trác Việt ôm hai đầu gối lui mình
đứng ở góc sáng sủa.
Hắn gắt gao cắn môi dưới, lông mi thật dài bao trùm một đôi
đồng tử tinh xảo, trong mắt cầm nước mắt, nháy mắt, nước mắt to như cái đầu liền
chảy xuống, tiếng nức nở rất nhỏ làm cho Nhan Noãn nghe qua như bị ủy khuất.
“Việt Việt.” Nhan Noãn khẽ gọi một tiếng, nhấc chân vội vàng
hướng Long Trác Việt đi đến.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Long Trác Việt ngẩng đầu
lên, ở nhìn thấy Nhan Noãn, cả người đột nhiên nhảy lên, nhào vào lòng Nhan
Noãn, gào khóc lớn:“Oa, Noãn Noãn, người ta thật sợ, ô ô ô, bọn họ đều bắt nạt
người ta, oa a a a, Noãn Noãn, Noãn Noãn, người ta thật sợ sẽ không còn được gặp
lại ngươi.”
Long Trác Việt vừa khóc, làm cho lòng Nhan Noãn hung hăng bị
nhéo, hơi hơi sinh đau.