Nhan Noãn Noãn vừa nghe những lời này, cơn tức giận phút chốc
bùng nổ như núi lửa phun trào, đôi mắt đẹp trừng lớn, cả giận nói: “Ta dựa vào
ta chỉ còn sống vài năm nữa, chuyên tâm cái đầu ngươi a!”
Lão nhân bị Nhan Noãn Noãn quát, sợ tới mức ngẩn người, ánh
mắt u oán liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, rồi lại đau lòng nhìn khối vịt nướng cháy
thành than, thấp giọng nói: “Tại sao lại vậy chứ? Làm sai còn không chịu thừa
nhận, hài tử dạo này tính tình thực không tốt mà!”
Những lời nói thầm của lão một chữ cũng không thoát nổi tai
Nhan Noãn Noãn, gương mặt thanh nhã càng thêm tức giận, ngực phập phồng cao thấp
không ngừng. Nhan Noãn Noãn hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.
Nàng nhìn lão nhân nọ, gằn từng tiếng một: “Muốn giải Phượng
tử tang cần những loại dược liệu nào?”
Gương mặt Nhan Noãn Noãn bóng mịn, thần thái nhu hòa như tia
mặt trời chiếu trên mặt hồ, lấp lánh lan rộng.
Lão nhân nọ thấy nàng trấn tĩnh nhanh như vậy có chút kinh
ngạc, quả là một nha đầu bình tĩnh mà quật cường. Bản thân biết mình trúng kỳ độc
chỉ có thể sống thêm ba năm nữa vậy mà chỉ tức giận làm loạn một hồi cũng không
nản lòng, bình tĩnh hỏi hắn dược liệu để luyện giải dược. Ánh mắt kiên cường hiện
rõ thần sắc không cam chịu giống như là không để Phượng tử tang vào trong mắt vậy.
Hắn sống lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy một nha đầu khác thường như vậy.
Ánh mắt ước lượng của lão nhân nọ lộ rõ vẻ tán thưởng, vừa định
lên tiếng nói cho Nhan Noãn Noãn tên các loại dược liệu, ánh mắc lơ đễnh nhìn tới
con vịt cháy đen trên bàn, trong lòng nhất thời buồn bực, lời nói lên tới miệng
lập tức thay đổi: “Ta không biết!”
Nhan Noãn Noãn chớp chớp mắt, hai hàng lông mi dài cong vút
như cánh bướm chấp chới trong không trung: “Nếu không phải ngươi luyện ra Phượng
tử tang thì ta sẽ không trúng độc này, nói đến cùng thì ngươi chính là đầu sỏ tội
lỗi, biết không? Ta cũng không cho là ngươi có đủ bản lãnh chế được giải dược!”
Nhan Noãn Noãn nói rồi, ánh mắt khinh thường nhìn lão nhân nọ một lượt. Chưa thử
mà đã từ bỏ không phải là tính cách của Nhan Noãn Noãn nàng.
Lão nhân nọ trừng mắt, lớn tiếng kêu lên: “Nha đầu kia,
ngươi không biết chuyện thì đừng nói bậy nha, ai nói ta không có bản lãnh tạo
ra giải dược, thật sự là giải dược kia cần vật liệu quá mức trân quí, thật
không dễ có được mà!”
“Ngươi tìm không ra không có nghĩa là ta cũng không tìm ra!”
Sắc mặt Nhan Noãn Noãn trầm xuống mang theo hàn ý lạnh lẽo, thản nhiên nói.
Vật liệu trân quí không dễ tìm… đáy lòng Nhan Noãn Noãn xẹt
qua tia tuyệt vọng, nàng thật vất vả mới có thể chết đi sống lại một lần, chẳng
lẽ nàng thật sự sẽ chết thêm lần nữa sao?
Ba năm… Nàng thật sự chỉ có thể sống thêm ba năm nữa thôi
sao?
Những ngón tay ngọc nắm chặt lại, chỗ khớp xương trên các
ngón tay trắng bệch. Nhan Noãn Noãn cắn chặt răng, vẻ mặt kiên định như ánh
sáng mặt trời đẩy lui từng tầng mây một, trải rộng khắp đất trời. Nàng không thể
tuyệt vọng được, trân quí không dễ tìm không có nghĩa là sẽ không tìm thấy.
Nàng còn tới ba năm thời gian để tìm kiếm, sao có thể dễ dàng tuyệt vọng được.
“Xin nói cho ta biết cần những dược liệu gì.” Nhan Noãn Noãn
cắn chặt môi, ánh mắt rực lửa nhìn lão nhân không chớp mắt, ngữ khí mang theo sự
mềm mại cùng khẩn cầu.
Lão nhân thấy Nhan Noãn Noãn sắc mặt khẽ biến, đôi mắt đẹp
toát lên vẻ kiên định không bao giờ khuất phục. Khóe miệng lão nhân dưới bộ râu
trắng dài không nhịn được cong lên, trong lòng càng thêm khẳng định: Qủa là một
nha đầu đặc biệt mà!
“Máu Kim hà trư, quả ngọc đường, cỏ lưu ly, thất tinh anh
đào, bốn thứ này là điểm mấu chốt để giải Phượng tử tang, ta đã tìm được quả ngọc
đường và cỏ lưu ly.” Nói rồi có phần buồn bực vuốt vuốt râu.
Nhan Noãn Noãn nghẹn họng, trân trối nhìn lão, bốn loại thảo
dược kia thật sự nàng chưa nghe tới bao giờ, đến cả hình dáng của bọn chúng ra
sao nàng còn không biết thì làm sao mà tìm đây?
“Kim hà trư kia cùng thất tinh anh đào làm thế nào để nhận
biết? Phải tìm như thế nào?”
“Kim hà trư có bộ lông vàng rất hiếm thấy, dưới ánh mặt trời
sẽ phát ra những vầng sáng như cầu vồng, máu của nó cũng có nhất nhiều màu,
thông thường thì từ lúc sinh ra đã vậy. Còn thất tinh anh đào chính là hoa anh
đào bảy cánh, loại cây này thuần âm, âm khí rất nặng nên thường sinh trưởng ở
những nơi ẩm ướt, tối tăm. Những ngày thường thì rất khó phân biệt nhưng cứ tới
giờ Tý tiết Thanh Minh hàng năm nó sẽ giống như đóa hoa ngọc trong suốt, tỏa
sáng lấp lánh trong đêm tối, rất dễ phân biệt. Có điều, tình trạng này chỉ kéo
dài đúng một canh giờ, mà muốn tìm thấy nó rồi mang về làm thuốc thì một canh
giờ lại rất ngắn, rất khó có thể thực hiện được. Hơn nữa, ở đại lục Lạc Thiên
cũng không hề có hai thứ này!”
“Nói vậy có nghĩa là trên đại lục khác có?”
Theo mặt câu chữ suy ra thì hai loại dược liệu đó chính là một
con heo cùng một đóa hoa? Nhan Noãn Noãn thật sự khó hiểu, heo thì gọi là heo
đi, cái gì mà Kim hà trư, còn có máu nhiều màu từ lúc sinh ra đã vậy chứ, chuyện
này cũng quá thần kỳ đi! Qủa nhiên thế giới này không có gì là không thể mà! Bất
quá thì Kim hà trư cùng thất tinh anh đào hiện tại ở trên đại lục Lạc Thiên
không có thì biết tìm ở đâu bây giờ?
“Ân, Linh đảo!” Lão nhân gật gật đầu, nhìn đáy mắt Nhan Noãn
Noãn lấp lóe tinh quang, lập tức lên tiếng tạt gáo nước lạnh: “Bất quá thì Linh
đảo không phải là nơi người nào cũng có thể tùy tiện đi vào, không phải người
có nội lực cấp bảy trở lên thì đừng nói bước lên đảo mà sợ là cả hình dáng nó
ra sao cũng nhìn không được ấy chứ!”
Nhan Noãn Noãn nghe vậy, hàng mi dài khẽ run lên, căm giận
trừng mắt nhìn lão nhân nọ, trong lòng có cảm giác như vừa bước tới thiên đường
thì bị người nhẫn tâm đạp xuống đáy địa ngục vậy. Nàng hiện tại cả võ công cơ bản
còn không luyện thành, làm thế nào mà lên đảo được?
Sự tức giận vất vả lắm mới áp chế được, nháy mắt lại dâng
lên, ánh mắt hung tợn như sói nhìn lão nhân, ý tứ rất rõ ràng ‘ngươi đúng là
tai họa’ khiến lão bất giác dâng lên một cảm giác tội lỗi.
Nhan Noãn Noãn thấy đầu lão nhân càng lúc càng cúi gằm xuống,
đôi mắt đẹp phút chốc tỏa sáng. Nhan Noãn Noãn ném cây gắp than xuống, bất chợt
nắm chặt tay lão nhân, kích động nói: “Ngươi vừa nãy có nói là ta trúng độc
trong bụng mẹ chứ không phải trực tiếp trúng độc cho nên vẫn có khả năng luyện
võ?” Nàng thật sự vẫn còn khả năng tu luyện nội lực sao?
Lão nhân thấy Nhan Noãn Noãn đột ngột kích động, có chút mờ
mịt nhìn nàng, ngơ ngác gật đầu nói: “Đúng… Đúng vậy!”
“Vậy ngươi nhất định biết cách giúp ta tu luyện, đúng
không?”
“Đúng… Đúng vậy!”
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn cong lên, đáy mắt tản ra thứ ánh
sáng trong như ngọc. Còn có thể luyện võ nghĩa là cũng chưa đến mức vô vọng.
“Vậy ngươi nói cho ta biết cách tu luyện nội công coi như bồi
thường vì đã khiến ta trúng độc!”
Lời nói vô cùng có đạo lý từ trong miệng Nhan Noãn Noãn lại
khiến cho lão nhân nghe xong không kìm được run rẩy. Qúa mức gian xảo, lão khi
nào thì độc hại nàng ta chứ?
Lão nhân tức giận, ánh mắt khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn,
chính là mới liếc qua, dưới cằm đã truyền tới một trận đau đớn, thấp mắt nhìn
xuống thì thấy bộ râu bảo bối của mình đã bị Nhan Noãn Noãn dùng ngón tay quấn
mất mấy vòng liền.
Nha nha nha, lão chính là tưởng nha đầu này không có võ công
nên mới mất cảnh giác, để nàng thừa dịp tới gần. Hài tử thời nay thật là không
đơn giản mà, dám động thủ với lão nhân gia. Lão nhân trong lòng thầm oán.
“Ai da… nhẹ chút, ngươi đừng kéo râu ta như vậy a!” Lão nhân
khẩn trương nhìn Nhan Noãn Noãn, chỉ sợ không chú ý một chút là nàng sẽ dùng sức
kéo xuống, như thế thì bộ râu bảo bối của lão còn đâu nữa…
Nhan Noãn Noãn ý vị thâm trường nhìn lão nhân, trong lòng đột
nhiên hiểu ra. Khóe miệng mang theo ý cười giảo hoạt, cổ tay như ngọc khẽ động,
lão nhân đột nhiên biến sắc.
“Nếu ngươi không nói ta sẽ kéo rụng râu ngươi!”
Uy hiếp… uy hiếp quá trắng trợn mà! Lão nhân nọ trợn trừng mắt,
thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ! Biểu tình của nha đầu này thật không giống
như đang nói đùa mà!
“Ta nói, ta nói là được mà, ngươi buông tay trước đi!”
“Ta làm sao biết ngươi có gạt ta hay không?” Nhan Noãn Noãn
tà tà liếc lão nhân, biểu tình nghi ngờ
nháy mắt kích thích tới lòng tự trọng của
lão nhân, nếu không phải là bộ râu bảo bối đang nằm trong tay Nhan Noãn Noãn
thì sợ là lão đã một chưởng đáng văng nàng ra ba trượng rồi!
“Nha đầu, Cổ Nhất ta trước giờ không nói hai lời, một khi ta
đã đáp ứng ngươi thì sẽ không đổi ý, nếu không thì ngươi bái ta làm thầy, sư phụ
ta đối với đồ đệ nhất định sẽ không thất tín.”
Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mắt, thản nhiên nhìn Cổ Nhất nói:
“Ta như thế nào lại có cảm giác ngươi đang lừa ta đâu kìa?”
“Ta vì sao phải lừa ngươi?” Cổ Nhất lớn tiếng hỏi lại, nếu
nghe kỹ sẽ nhận ra sự chột dạ trong đó. Cổ Nhất chỉ vì khả năng trù nghệ bậc thầy
của Nhan Noãn Noãn nên mới nghĩ ra kế sách này, chỉ cần nàng trở thành đồ đệ rồi
thì sư phụ như lão còn sợ thiếu mỹ thực mỗi ngày sao.
Có một điều Nhan Noãn Noãn không biết, thời điểm Cổ Nhất bắt
mạch cho nàng đã phát hiện ra thể chất của nàng vô cùng đặc biệt, rất thích hợp
để luyện võ, một thiên tài bẩm sinh như vậy nếu bỏ qua cũng thật đáng tiếc mà!
Đó chính là lý do khiến Cổ Nhất muốn thu nàng làm đồ đệ, nếu không thì với thái
độ vô lễ của Nhan Noãn Noãn, làm sao lão lại có thể chịu đựng đến tận bây giờ
được chứ.
“Bao nhiêu người muốn làm đồ đệ của ta mà còn không được a,
ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ trợ giúp ngươi tu luyện võ công, ngươi
không hề thiệt thòi đâu nha!”
Ực ực, mỹ thực, mỹ thực a! Vừa thu được một đồ đệ thiên tài
vừa có mỹ thực để ăn mỗi ngày, ngẫm đi ngẫm lại khiến người ta không kìm được
kích động a! Cổ Nhất nhịn không được cười thầm.
Nhan Noãn Noãn hồ nghi nhìn nét mặt cổ quái của lão, suy
tính xem có nên bái sư hay không. Trong tay lão đã có hai trong bốn vật liệu để
giải trừ Phượng tử tang, nếu bái sư thì việc sư phụ giải độc cho đồ đệ là chuyện
đương nhiên, mà chuyện tìm kiếm hai vật liệu còn lại cũng sẽ dễ hơn cả. Huống
chi, bái sư rồi nàng sẽ có cơ hội tu luyện nội lực.
Nhan Noãn Noãn suy qua tính lại, đang muốn gật đầu đồng ý
thì đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn Cổ Nhất đầy hàm ý: “Ta còn chưa
biết ngươi có bản lãnh gì, sao có thể tùy tiện bái sư được?”
Cổ Nhất thấy Nhan Noãn Noãn không tín nhiệm mình, trong lòng
uất nghẹn, ánh mắt nhìn nàng đầy bất mãn, rầu rĩ nói: “Dù sao cũng dư sức bước
lên Linh đảo!”
Thương tâm, lão nhân hắn thật sự rất thương tâm a!
Nhan Noãn Noãn buông lỏng ngón tay, bộ râu bạc trắng thoát
khỏi sự khống chế, nàng thay Cổ Nhất vuốt lại chòm râu nói: “Sư phụ, xem ra người
đúng là cao nhân nha!”
“Đương nhiên!” Cổ Nhất thấy Nhan Noãn Noãn thay đổi thái độ,
có chút hưởng thụ, bất tri bất giác có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
“Sư phụ, ta muốn tu luyện nội công thì phải làm gì bây giờ?”
Nhan Noãn Noãn cũng không quan tâm tới Cổ Nhất tự kỷ, lên tiếng hỏi vấn đề nàng
quan tâm nhất. Vì mạng nhỏ này nàng đành phải cố sức luyện tới cấp bảy rồi lên
linh đảo tìm dược liệu thôi!
Ánh mắt thâm thúy của Cổ Nhất chợt lóe tinh quang: “Việc đầu
tiên cần làm chính là nướng vịt lại cho ta!”
“Lão nhân, ngươi dám giỡn ta?” Nhan Noãn Noãn đang vuốt lại
chòm râu, nhất thời biến sắc, trừng mắt nhìn Cổ Nhất. Cái gì mà chuyện trọng yếu
chứ, chỉ nghĩ tới ăn mà thôi!
“Chẳng lẽ ngươi bái sư mà không có lễ vật? Ngươi có biết cái
gì là tôn sư trọng đạo không hả?” Cổ Nhất liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt hiện
rõ ý tứ chất vấn khiến cho cơ mặt Nhan Noãn Noãn không kìm được run lên.
Xem hắn đã thành sư phụ, nàng nhịn!
Nhan Noãn Noãn lần nữa nướng vịt cho Cổ Nhất, vừa bỏ vịt vào
lò vừa đào gà ăn mày lên. Cổ Nhất vừa nghe thấy mùi gà, nước miếng thiếu chút nữa
là chảy dòng. Mãi đến khi cắn một miếng thịt gà, lão mới đột nhiên phát hiện cuộc
đời mình hôm nay tươi sáng làm sao, quyết định của lão mới anh minh làm sao…
Con gà nhanh chóng bị Cổ Nhất giải quyết không chừa một miếng,
lão vội vàng chạy lại đứng bên cạnh Nhan Noãn Noãn ở trước lò nướng, gắt gao
nhìn con vịt nướng trong lò, hai mắt không ngừng tỏa sáng.
“Nha đầu, ta còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Nhan Noãn Noãn!”
“Di? Hóa ra ngươi chính là Hiền vương phi Nhan Noãn Noãn?” Cổ
Nhất kinh ngạc hỏi lại.
Thân phận đối phương thật sự khiến lão có chút giật mình,
lão biết Hiền vương phi tên là Nhan Noãn Noãn nhưng đâu có biết Hiền vương phi
lại có trù nghệ hơn người như vậy.
“Ân!” Nhan Noãn Noãn cũng không vì việc Cổ Nhất biết thân phận
của mình mà cảm thấy kỳ quái. Dù sao thì từ đường cái cho tới ngõ nhỏ ở kinh
thành này, có ai không biết tân Vương phi vừa gả cho Long Trác Việt tên là Nhan
Noãn Noãn đâu.
Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên thanh âm sung sướng của
Long Trác Việt: “Noãn Noãn, người ta mang đồ ăn ngon đến cho nàng này!” Rất
nhanh sau đó, cửa phòng bếp vốn chỉ khép hờ bị người mở banh ra.
Cổ Nhất cũng không cần phải trốn tránh nữa. Lão hiện tại đã
là sư phụ của Nhan Noãn Noãn, là một nhân vật quan trọng rồi, không trốn cùng
là việt tất yếu.
Long Trác Việt vừa qua cửa đã thấy Cổ Nhất đứng bên cạnh
Nhan Noãn Noãn, hai hàng lông mi khẽ chớp, nghi hoặc hỏi: “Di? Như thế nào lại
có một lão nhân ở đây?”
Phốc… Cổ Nhất thật muốn hộc máu. Không lễ phép, thật sự
không lễ phép gì cả!
“Xú tiểu tử, lão nhân là để ngươi gọi sao? Ngươi hẳn là nên
gọi ta một tiếng lão gia gia nha!” Cổ Nhất nghiêm mặt liếc Long Trác Việt, ý đồ
muốn dùng tư thái trưởng giả để giáo dục tiểu bối lễ nghĩa cùng sự tôn trọng đối
với bậc trưởng bối. Đối với Nhan Noãn Noãn lão không chiếm được thế thượng
phong thì với những người khác cũng phải có chút uy nghiêm chứ.
Long Trác Việt trân trối nhìn Cổ Nhất, rất nhanh sau đó òa
khóc nức nở, vật trong tay bị hắn ném thẳng lên mặt bàn, nhanh chóng chạy đến
bên cạnh Nhan Noãn Noãn, ôm chặt lấy nàng như thể muốn được an ủi: “Oa, Noãn
Noãn, lão nhân kia thật hung bạo a, thật hung dữ a, oa oa oa…”