Lần nữa bị Liễu Bình Dịch quát mắng, sắc mặt Liễu Uyển Nhi
phút chốc trở nên xanh mét, gương mặt xinh đẹp hiện rõ vẻ không cam lòng, nàng
quay đầu, ánh mắt sắc bén đầy oán hận nhìn Nhan Noãn Noãn. Nếu ánh mắt có thể
giết người thì sợ là Nhan Noãn Noãn đã chết tới trăm ngàn lần, đến xương cốt
cũng không còn một mảnh rồi!
Trán Bạch Thụy Hồng nổi đầy gân xanh, gương mặt đầy nếp nhăn
đen lại nhìn Liễu Bình Dịch, gương mặt lo lắng, người ngoài chỉ cần liếc sơ
cũng đủ biết ánh mắt ấy có biết bao hi vọng Liễu Bình Dịch thu hồi lại lời vừa
nói.
Đại lục Lạc Thiên luôn coi trọng võ tướng, Thừa tướng đương
triều cho dù có địa vị dưới một người trên vạn người thì vẫn không thể qua được
Liễu Bình Dịch trước mặt, hơn nữa hai người cũng thể coi là bạn tri kỉ. Ngày
trước Bạch Thụy Hồng thường nhân nhượng Liễu Bình Dịch nên hôm nay hắn hi vọng
Liễu Bình Dịch cũng có thể nể mặt mình mà không làm khó Bạch Vũ, khiến nàng trở
thành tâm điểm để người ta chê cười.
Liễu Bình Dịch bị Bạch Thụy Hồng nhìn đến chột dạ, lời nói
lên tiếng miệng cuối cùng cũng bị nuốt trở vào.
Nhan Noãn Noãn nhìn Liễu Bình Dịch, trong lòng cười lạnh. Liễu
Bình Dịch này rõ ràng là một kẻ ích kỷ, vậy mà Bạch Thụy Hồng còn ôm hi vọng, nếu
Liễu Bình Dịch này là chính nhân quân tử đã chẳng dâm loạn cùng Thái hậu đương
triều rồi!
Bất quá thì Bạch Thụy Hồng cũng không biết gian tình của Liễu
Bình Dịch cùng Thái hậu, còn ảo tưởng với Liễu Bình Dịch thì cũng là chuyện dễ
hiểu. Xem tình hình này, sợ là hai người bọn hắn sẽ nảy sinh hiềm khích thôi!
Hai vị đại thần trong triều xảy ra tranh chấp, ừm, coi như nàng đã gián tiếp
giúp Long Cẩm Thịnh một chuyện lớn đi!
Nghĩ tới đây, Nhan Noãn Noãn bĩu môi, có chút ảo não, trong
lòng cảm thấy thật không thoải mái. Nàng cũng chưa quên việc Long Cẩm Thịnh cơm
no rượu say phủi mông bỏ chạy, để lại một mình Long Trác Việt ở Tụ Hiền lâu mặc
người khi dễ, càng không thể quên chuyện hắn dẫn Long Trác Việt tới thanh lâu
làm chuyện xấu hổ!
Trong lòng Nhan Noãn Noãn còn đang rối rắm thì Bạch Thụy Hồng
đã than nhẹ một tiếng: “Nếu Liễu tướng quân đã nâng đỡ, Vũ nhi, con hãy vì mọi
người mà đàn thêm mấy khúc đi!”
Bạch Thụy Hồng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra những
lời này, mắt hổ sắc bén như đao hướng về phía Liễu Bình Dịch.
Bạch Vũ vừa nghe xong, hốc mắt phút chốc đỏ lên, hai cánh
môi đỏ mọng cắn chặt, bộ dạng ủy khuất thập phần động lòng người, bộ dáng này lọt
vào trong mắt đám thế gia công tử khiến bọn họ đau lòng không thôi, chỉ hận
không thể bước đến ôm nàng vào lòng, hảo hảo dỗ dành một phen.
Mà đầu sỏ khiến Bạch Vũ chịu ủy khuất không ai khác chính là
Nhan Noãn Noãn. Trong nháy mắt, vô số ánh mắt oán hận cùng bất mãn bắn về phía
Nhan Noãn Noãn như thể muốn ở trên người nàng đục trăm ngàn lỗ.
Nhan Noãn Noãn cảm nhận được ánh mắt của những người chung
quanh nhưng vẫn lạnh nhạt như không, nhìn Long Trác Việt vẫy vẫy tay, chỉ thấy
Long Trác Việt lập tức ngoác miệng cười, vội vàng chạy tới bên cạnh nàng.
“Noãn Noãn, người ta lấy rất nhiều đồ ăn nha, nàng mau ăn
đi, không đủ người ta lại đi lấy nữa!” Đôi mắt trong sáng mở to, ý cười hiện rõ
trong đáy mắt.
Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, đôi mắt đẹp tỏa
sáng lấp lánh hơn cả sao trên trời.
Nhan Noãn Noãn nhìn hắn, đáy lòng dâng lên xúc động cùng ngọt
ngào.
“Đi nhiều như vậy có mệt không?”
Nhan Noãn Noãn đưa tay nắm lấy tay Long Trác Việt, kéo hắn
ngồi xuống bên cạnh mình, ôn nhu hỏi.
Long Trác Việt cười đến híp cả mắt, những ngón tay thon dài
luồn qua khe hở giữa những ngón tay Nhan Noãn Noãn, gắt gao nắm chặt tay nàng
nói: “Chỉ cần Noãn Noãn thích, người ta sẽ không mệt a!” Trong lúc nói chuyện
còn không quên nhón một miếng điểm tâm đưa tới trước miệng Nhan Noãn Noãn!
Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn khẽ hé miệng cắn một miếng
điểm tâm, trong lòng dâng lên một niềm thỏa mãn chưa từng có, vì sự quan tâm của
giai nhân bên cạnh mà cảm thấy hạnh phúc tràn đầy. Chuyện duy nhất không hoàn mỹ
chính là Nhan Noãn Noãn trúng độc.
Long Trác Việt vừa nghĩ tới chuyện này, đáy mắt rất nhanh xẹt
qua tia đau lòng. Hắn nhất định phải mau chóng tìm đủ dược liệu để luyện giải
dược.
Tiếng đàn du dương lần nữa vang lên, có điều nếu như lúc trước
là trong vắt, động lòng người thì bây giờ lại tràn ngập phẫn nộ cùng kích động.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Vũ cứng nhắc, không biểu cảm, hàng mi dài hạ xuống
che đi sự giận dữ trong đáy mắt, chỉ là tiếng đàn càng lúc càng nhanh, càng gấp
gáp thể hiện tâm trạng khó chịu của nàng ta.
Bất quá thì trong đám khách nhân cũng không ai cảm thấy Bạch
Vũ phẫn nộ có gì không ổn, ngược lại còn vì sự ẩn nhẫn của nàng mà sinh ra
thương tiếc, đem tất cả mọi lỗi lầm đổ hết lên người Nhan Noãn Noãn. Nếu không
phải nàng ra làm càn thì Bạch Vũ sao phải nén giận mà đàn như vậy chứ?
Rõ ràng là một yến tiệc sinh nhật thập phần náo nhiệt, vậy
mà hiện tại không một ai trong bọn họ còn tâm tư đâu mà thưởng thức. Toàn bộ
khách nhân trong hậu viện ngoại trừ Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt vô tâm
vô phế, những người còn lại đều cảm thấy vô vị.
Không lâu sau, Liễu Bình Dịch lấy cớ thân thể không khỏe, dẫn
theo Liễu Uyển Nhi rời đi. Nếu còn tiếp tục ở lại, Nhan Noãn Noãn này nhất định
sẽ mang đến nhiều rắc rồi khác, tốt nhất là cứ rời đi thì hơn.
Liễu Bình Dịch cũng không còn để tâm tới chuyện mình về sớm
sẽ khiến cho Bạch Thụy Hồng mất mặt, hắn chỉ biết là nếu hắn còn không đi thì
hai người nhất định sẽ xảy ra tranh chấp, ảnh hưởng tới quan hệ tốt đẹp từ trước
đến nay. Hôm nay tốt nhất vẫn là đi trước, ngày mai hắn sẽ tới giải thích sau!
Bạch Thụy Hồng nhìn theo bóng dáng Liễu Bình Dịch, sắc mặt
trầm hẳn xuống, nâng chén rượu trên tay uống cạn một hơi rồi đặt mạnh xuống mặt
bàn, quát lên: “Người đâu, tiểu thư mệt rồi, mau dìu tiểu thư về phòng nghỉ
ngơi!”
Thanh âm trầm thấp mang theo phẫn nộ, Bạch Thụy Hồng vừa dứt
lời, hai thị nữ lập tức tiến đến dìu hai bên Bạch Vũ sớm đã tái nhợt mặt mày.
“Bạch Vũ cáo từ!”
Bạch Vũ được hai thị nữ dìu, khẽ cúi người chào khách nhân,
thái độ khiêm nhường cùng ủy khuất khiến cho toàn bộ khách nhân thương cảm,
càng khiến cho bọn họ đối với Nhan Noãn Noãn thống hận không thôi.
Những người còn lại cũng không phải kẻ ngốc, lý giải hành động
để cho thị nữ dìu Bạch Vũ vào trong phòng nghỉ ngơi của Bạch Thụy Hồng thì bữa
yến tiệc này tuyệt đối không thể tiếp tục được rồi! Vì vậy, ngay sau khi Bạch
Vũ được thị nữ dìu đi, liên tục có người hướng Bạch Thụy Hồng hành lễ rồi rời
đi.
“Di? Noãn Noãn, bọn họ vì sao lại về hết rồi?”
Mãi đến khi toàn bộ hậu viện chỉ còn lại Tư Đồ Tử Ngôn, Hàn
Thế Hiên cùng một vài thiên kim tiểu thư, công tử thế gia quen thân với Bạch
Vũ, Long Trác
Việt mới giật mình, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía chung quanh rồi
quay sang Nhan Noãn Noãn hỏi. Thanh âm như nước chảy, vô cùng êm tai.
“Bọn họ ăn no rồi!” Nửa người Nhan Noãn Noãn dựa vào vai
Long Trác Việt, trên gương mặt tuyệt mĩ lộ rõ vui vẻ, tự giác há miệng đón nhận
đồ ăn do Long Trác Việt đưa tới, không hề có ý định muốn ra về!
Long Trác Việt khó hiểu chớp chớp mắt: “Nhanh như vậy sao?
Người ta còn chưa có ăn no mà!”
“Không sao, bọn họ về là chuyện của bọn họ, chúng ta ăn là
chuyện của chúng ta!”
Đám người Bạch Thụy Hồng nghe thấy Nhan Noãn Noãn mặt dày
nói những lời này, khóe miệng không kìm được giật giật. Nhan Noãn Noãn này tuyệt
đối là cực phẩm vô sỉ mà! Bọn họ sống bao lâu nay mới thấy một người vô sỉ đến
mức này!
Trán Bạch Thụy Hồng gân xanh cuồn cuộn, ánh mắt sắc bén nhìn
chằm chằm Nhan Noãn Noãn, đột nhiên đứng dậy nói: “Lão phu đột nhiên nhớ ra có
chuyện quan trọng chưa xử lý, Vương gia cùng Vương phi xin cứ tự nhiên!” Nói rồi
cũng không chờ Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt lên tiếng, dứt khoát xoay người
rời đi!
Gió đêm thổi bay vạt áo Bạch Thụy Hồng!
Long Trác Việt ở phía sau đột ngột lên tiếng: “Bạch thừa tướng
yên tâm, người ta nhất định sẽ xem nơi này giống như nhà mình, sẽ không khách
khí a!”
Trong bóng đem, bóng dáng cao lớn của Bạch Thụy Hồng mạnh mẽ
lắc lư mấy cái liền, cước bộ lảo đảo như say rượu, không cần nhìn cũng biết Bạch
Thụy Hồng đã bị những lời nói kia của Long Trác Việt chọc giận không ít.
“Đã từng gặp qua không ít kẻ mặt dày nhưng chưa từng thấy ai
dày như vậy!” Hàn Thế Hiên ôm quyền hướng, tà tà liếc Nhan Noãn Noãn cùng Long
Trác Việt.
Tư Đồ Tử Ngôn im lặng không lên tiếng, ánh mắt đen như trời
đêm nhìn chằm chằm Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt ngọt ngào triền miên,
gương mặt thản nhiên ngập tràn hạnh phúc của Nhan Noãn Noãn khiến lòng hắn có cảm
giác đè nén, hai tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt, hận không thể xông lên
cho hai người một trận nhớ đời.
Nhan Noãn Noãn nuốt thức ăn trong miệng, ngửa đầu nhìn Long
Trác Việt nói: “Việt Việt, chúng ra cũng hồi phủ thôi!” Kịch thì cũng xem xong
rồi, lưu lại cũng chẳng có gì hay ho, huống chi, ruồi bọ nhiều như vậy, khẩu vị
thật sự không thể nào tốt lên được.
Nếu không phải nội lực của nàng mới trong giai đoạn căn bản,
nàng nhất định sẽ cho mỗi người ở đây một cái tát, tốt nhất là tát ngã bọn họ
luôn!
Cứ chờ mà xem, ngày ấy nhất định sẽ nhanh thôi!
Sư phụ đã nói nàng là thiên tài luyện võ, nếu dày công khổ
luyện, ngày sau nhất định sẽ hơn người! Chỉ là chịu khổ một chút thôi mà, nàng
mới không sợ!
Biết được tiềm lực của bản thân, tâm tình hỗn loạn của Nhan
Noãn Noãn khi biết bản thân trúng độc cũng khá hơn rất nhiều, mà chuyện trúng độc
này nàng vẫn luôn giấu Long Trác Việt, trước mặt hắn luôn tỏ ra không có chuyện
gì mà lại không biết rằng, Long Trác Việt đã sớm biết từ lâu.
“Ân, chúng ta hồi phủ!” Long Trác Việt nhu thuận đáp, vừa đứng
dậy, Nhan Noãn Noãn lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nhiều món còn chưa ăn tới,
mang hết về Vương phủ đi, đừng để lãng phí!”
Dù sao đã đến đây rồi thì nàng cũng không thể về tay không
được, mang về cho Song Song cùng Thiên Minh, một người vui không bằng tất cả
cùng vui, ai đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ đối lại gấp mười lần.
Hàn Thế Hiên thấy Nhan Noãn Noãn không hề bận tâm tới lời
nói khiêu khích của mình, lại còn định chơi trò phủi mông bỏ chạy, nhất thời có
điểm khó hiểu.
Trong ấn tượng của hắn, Nhan Noãn Noãn hẳn là nên phản bác mới
đúng, lúc này là sao đây? Thản nhiên như không mặc người ta mỉa mai, nàng ta bị
hỏng não sao?
Hàn Thế Hiên nghĩ tới đây liền xỉ vả chính bản thân mình.
Không phải Nhan Noãn Noãn bị hỏng não mà não hắn mới bị hỏng a, ai lại chờ mong
người khác mắng chửi mình chứ?
Bị Nhan Noãn Noãn ngó lơ, Hàn Thế Hiên nhất thời cảm thấy có
chút mất mặt, ngượng ngùng sờ đỉnh mũi, im lặng không nói gì.
Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, vội vàng chạy
vòng quanh, một tay bưng mâm, một tay lấy đồ ăn. Đi đến bàn thứ ba, rối rắm
quay người nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn Noãn, người ta chỉ có hai tay thôi!”
“Trên bàn có giỏ, xếp tất cả đồ ăn vào trong giỏ rồi mang ra
ra xe ngựa đi, lấy thêm mấy món nữa là được rồi!” Nhan Noãn Noãn thản nhiên sai
bảo.
“Đúng nha, Noãn Noãn thật thông minh nha!” biểu tình rối rắm
của Long Trác Việt hoàn toàn biến mất, cười đến phá lệ. Theo chỉ thị của Nhan
Noãn Noãn, đem tất cả thức ăn bỏ vào trong giỏ rồi vội vàng chạy theo ra cửa.