Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của Long Trác Việt đang nhìn
mình, hai má Nhan Noãn Noãn phút chốc nóng phừng, đôi mắt kia rõ ràng tinh thuần
còn hơn cả tuyết đầu mùa, không hề chứa tạp chất nhưng lại khiến nàng không tài
nào che giấu được ngượng ngùng.
“Long Trác Việt, ngươi mau ra ngoài cho ta!” Nhan Noãn Noãn
thẹn quá hóa giận, lớn tiếng hét lên.
Nàng hiện tại vô cùng tức giận. Đúng vậy, Long Trác Việt mặc
dù đơn thuần những cũng là một nam nhân chân chính a! Cả người trên dưới đều bị
người ta nhìn hết rồi, cho dù người này là trượng phu trên danh nghĩa của nàng
đi nữa thì trái tim nhỏ bé của Nhan Noãn Noãn cũng khó mà chấp nhận được.
Trong khi Nhan Noãn Noãn nghĩ rằng Long Trác Việt thấy nàng
giận dữ như vậy thì sẽ ngoan ngoãn đi ra, nào ngờ Long Trác Việt bỗng dững ngồi
xổm xuống, hai bàn tay to lớn bám vào thành thùng gỗ, cả thân người cao lớn ghé
sát vào, lớn tiếng kêu khóc: “Oa oa, người ta không muốn ra ngoài, Noãn Noãn muốn
vứt bỏ người ta, mặc kệ, người ta mặc kệ, người ta không ra… ô ô ô…” Tiếng khóc
càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê thảm hơn cả.
Trán Nhan Noãn Noãn đã giăng đầy hắc tuyến mà Long Trác Việt
cũng không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ dừng lại.
“Oa oa oa, Noãn Noãn không được rời đi, người ta không muốn
Noãn Noãn đi, oa oa oa…”
Nhìn Long Trác Việt nước mắt như mưa, bộ dáng thê thảm, thập
phần đáng thương mà Nhan Noãn Noãn không hề cảm thấy đau lòng, hiện tại nàng chỉ
hận không thể nào nhảy ra khỏi thùng nước, thẳng tay thưởng cho Long Trác Việt
hai cái bạt tai.
“Nếu ngươi còn không ra ngoài thì ta sẽ đi ngay tối nay!”
Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí đầy uy hiếp.
Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy thì lập tức ngừng
khóc, đôi mắt đẹp khẽ chớp, sụt sịt cất tiếng hỏi lại: “Noãn Noãn, có phải người
ta ra ngoài thì nàng sẽ không bỏ đi?”
Hắn cẩn thận hỏi lại, bộ dáng ủy khuất cực kỳ giống tiểu
nàng dâu bị mẹ chồng ức hiếp. Thân hình Nhan Noãn Noãn ở trong nước cứng nhắc,
không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất. Nàng nghe Long Trác Việt hỏi, không kiên
nhẫn gật đầu nói: “Ân, sẽ không đi, ngươi mau ra ngoài đi!”
Những ngón tay thon dài của Long Trác Việt bây giờ mới hơi
thả lỏng, ngoác miệng cười khoe hàm răng đều tăm tắp nói: “Noãn Noãn, nàng nói
thì phải giữ lời nha, người ta lập tức sẽ ra ngoài, nàng không được bỏ đi đâu đấy!”
“Ân!”
Long Trác Việt chờ đến khi Nhan Noãn Noãn gật đầu xác nhận mới
cảm thấy mỹ mãn, xoay người bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất sau bình phong, Nhan
Noãn Noãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người vô lực dựa vào thành thùng gỗ.
“Noãn Noãn, nàng đã đáp ứng người ta không bỏ đi, nàng không
được gạt người ta nha, gạt người sẽ là con chó nhỏ!” giọng nói của Long Trác Việt
đột ngột vang lên, từ phía sau bình phong, một đầu người đen thui ló ra, Nhan
Noãn Noãn giật mình sợ hãi, hai tay vội vàng ôm lấy ngực, gương mặt như hoa lần
nữa phẫn nộ: “Long—- Trác—Việt—-”
Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi nhả từng chữ một, Long
Trác Việt lần này rất thức thời, ngay lúc Nhan Noãn Noãn vừa mới gọi xong tên hắn
đã lập tức rụt đầu lại, vừa la hét vừa chạy ra khỏi phòng: “Aaaa, người ta đi,
người ta sẽ đi mà, Noãn Noãn không cần tức giận!”
Nhan Noãn Noãn đưa tay xoa xoa huyệt thái hương, khóe miệng
giật giật, đối với những hành động của Long Trác Việt, nàng thật sự không biết
là mình nên tức giận hay nên cảm thấy buồn cười nữa.
Kỳ thật thì bọn họ vốn là vợ chồng, cho dù Long Trác Việt có
nhìn thấy thì nàng cũng không nên tức giận mà làm lớn chuyện. Cái chính là nàng
vẫn là một thiếu nữ trong sáng a, có thiếu nữ nào đối diện với ánh nhìn dò xét
của nam nhân mà mặt không đỏ, hơi thở không loạn, bình chân như vại được chứ?
Huống chi, từ ngày gả cho hắn tới này, bọn họ cùng lắm mới chỉ nắm tay, thân mật
hơn nữa cũng mới chỉ là nụ hôn nhẹ trên môi thôi.
Sau khi Long Trác Việt đi ra, Nhan Song Song vội vàng đóng cửa
phòng lại. Nhan Noãn Noãn ở bên trong nghe thấy thanh âm bất mãn của Long Trác
Việt: “Song Song, ngươi thật là xấu, ngươi dám giựt giây Noãn Noãn bỏ rơi người
ta, người ta chán ghét ngươi! Thật sự… thật sự chán ghét ngươi nha, về sau
không bao giờ nói chuyện với ngươi nữa, hừ!”
“Vương phi, nô tỳ vô tội mà!” Nhan Song Song đau khổ cùng ủy
khuất nói.
Nàng căn bản không có giật giây Vương phi rời đi a, dạo gần
đây Vương phi rất quan tâm tới Vương gia, nếu nàng còn không nhìn ra thì cũng
quá kém cỏi đi. Vừa rồi nàng chỉ là lỡ lời thôi. Nàng sai rồi, thật sự sai rồi!
Ai biết lỗ tai Vương gia lại thính đến vậy chứ, cư nhiên bị người nghe được.
“Ta biết!” Nhan Noãn Noãn vốc một vốc nước ấm vỗ lên mặt,
nói: “Song Song, hiện tại ta cũng không muốn rời xa Việt Việt, Hiền vương phủ
này ở cũng rất tốt!”
Từ lúc sống chung với Long Trác Việt tới nay, ý định rời đi
của nàng ngày càng trở nên mờ nhạt. Chỉ mới nghĩ đến chuyện phải rời xa Long
Trác Việt, đáy lòng nàng đã dâng lên hàng loạt cảm xúc hỗn độn.
…
Trên mái nhà, Long Trác Việt ngồi cạnh Cổ Nhất, mà trước mặt
hai người toàn là những món ăn Long Trác Việt cướp về từ tướng phủ. Cổ Nhất
không biết tìm đâu ra một vò rượu, mùi thơm ngào ngạt lan ra không gian.
Uống một ngụm rượu lại nhâm nhi một chút thức ăn, ăn rồi lại
uống, uống rồi lại ăn.
“Người ở trên đời thì phải biết hưởng thụ mới không uổng
công sống một đời a!” Cổ Nhất vuốt vuốt chòm râu dài, vui tươi hớn hở, cảm thán
nói, ngừng lại một chút, nhíu mày vẻ ghét bỏ nói: “Nhìn thì ngon mà tại sao ăn
vào lại thua xa tay nghề của nha đầu Noãn nhi vậy kìa?”
Long Trác Việt đảo cặp mắt trắng dã, im lặng không lên tiếng,
trong lòng thầm nghĩ: Làm ơn đi, ngươi có thể đừng kén chọn như vậy được không?
Có ăn đã tốt lắm rồi, huống chi, tay nghề của Noãn Noãn sao có thể tùy tiện so
sánh với người khác được?
“Ta nói a Việt Việt, ngươi đừng trưng ra bộ mặt nhăn nhó như
vậy được không? Đã xấu rồi mà lại còn nhăn nhó thế kia, cẩn thận kẻo không có
ai muốn ngươi nha!” Cổ Nhất vươn bàn tay nhăn nheo tóm lấy cằm Long Trác Việt,
miệng chậc chậc đầy khinh bỉ nói: “Tiểu Việt Việt, cái mặt nạ này của ngươi chất
lượng thật kém nha, ngươi mang nó cả ngày như vậy không sợ đến mùa hè sẽ bị
nóng chết sao?”
Việc Cổ Nhất tuyệt nhìn ra hắn đeo mặt nạ tuyệt đối không
khiến Long Trác Việt cảm thấy kỳ quái, lão nhân trăm tuổi này không ngờ lại đã
đạt đến đỉnh cao nhất của cấp chín, thật sự đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn
mà! Nói theo cách thường thì số muối mà Cổ Nhất ăn cả đời còn nhiều hơn gấp mấy
lần lượng cơm hắn ăn hơn hai mươi năm qua!
Long Trác Việt trợn mắt liếc Cổ Nhất, ý tứ khiêu khích như
muốn nói: Muốn kích ta gỡ mặt nạ xuống, ngươi nằm mơ!
Khóe miệng Cổ Nhất mạnh mẽ giật giật: “Ngươi thực không đáng
yêu chút nào!” Nói rồi quay sang uống rượu, uống một hồi mà vẫn chưa hết giận,
lại nói: “Khó trách nha đầu Noãn nhi muốn bỏ ngươi đi!”
Xoẹt xoẹt… ánh mắt lợi hại, sắc bén như hai lưỡi dao nhất loạt
bắn về phía Cổ Nhất mang theo khí thế kinh người khiến Cổ Nhất giật mình, một hớp
rượu vừa uống vào thiếu chút nữa nghẹn lại ở yết hầu.
“Noãn Noãn nói sẽ không bỏ người ta đi!” Long Trác Việt nghiến
răng nghiến lợi nói.
“Lão nhân xấu, người ta chán ghét ngươi!” Long Trác Việt hừ
hừ mắng, rất nhanh đứng dậy bỏ đi.
Cổ Nhất giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng, không xong, hắn
chọc tiểu tổ tông xù lông rồi! Ai nha nha, con đường thu nhận đồ đệ của lão lại
thêm phần khó khăn rồi!
“Hắc hắc, Việt Việt, là sư phụ nói sai, ngươi coi như không
có nghe thấy, được không?” Cổ Nhất mang theo vò rượu chạy đến bên cạnh Long
Trác Việt, bộ dáng tươi cười cầu xin khoan dung.
“Không được!” Long Trác Việt nghiêng đầu sang một bên, giọng
điệu nồng nặc mùi thuốc súng.
Cổ Nhất không bỏ cuộc, lách người bước đến trước mặt Long
Trác Việt nói: “Nương tử nhà ngươi đã bước vào giai đoạn đầu của tu luyện nội lực
rồi, ta không có khổ lao thì cũng có công lao a, ngươi nói đúng không?”
Muốn tranh công? Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Long
Trác Việt khi nghe Cổ Nhất kể lể. Hai hàng lông mày rậm khẽ run lên, Long Trác
Việt đưa mắt nhìn Cổ Nhất, biểu tình rối rắm. Cổ Nhất này luôn tìm mọi cách lấy
lòng hắn là vì muốn thu hắn làm đồ đệ thôi sao? Hắn trước giờ vẫn nhân nhượng Cổ
Nhất, tính mạng của Noãn Noãn còn phụ thuộc vào lão ta rất nhiều a!
Mối quan hệ này sao lại phức tạp như vậy chứ?
“Ân!” Long Trác Việt cực kỳ khó chịu, rầu rĩ đáp.
Cổ Nhất nghe vậy, hai hàng lông mày hoa râm thiếu chút nữa
là đứng thẳng cả lên, mừng rỡ cười không dứt. Long Trác Việt này thật sự khó dỗ
mà, thời điểm quan trọng vẫn là nên dùng chút thủ đoạn!
“Vừa rồi ngươi nói cái gì không được a?”
Long Trác Việt mím môi, tròng mắt trợn trắng lên nhìn Cổ Nhất:
“Không có!”
Lão già này thật biết cách uy hiếp người
khác mà!
Cửa phòng lần nữa được mở ra, Long Trác Việt biết là Nhan
Noãn Noãn đã tắm xong liền đẩy Cổ Nhất sang một bên, vội vàng chạy vào phòng.
Thời điểm Long Trác Việt đi ngang qua Nhan Song Song đột ngột
hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng không thèm nhìn Nhan Song Song tới một cái, đi
lướt qua nàng vào phòng.
Nhan Song Song quay đầu, ánh mắt ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn
như muốn được an ủi.
Nhan Noãn Noãn nhìn lại, ánh mắt hiện rõ tia trấn an, lúc bấy
giờ Nhan Song Song mới yên tâm lui ra ngoài, bị Vương gia ghét bỏ, những ngày
tháng sau này tuyệt đối không dễ dàng a!
Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy hai bàn tay to lớn áp vào
hai má mình, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, Long Trác Việt giận dỗi lên tiếng:
“Không được nhìn người khác!”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của Long Trác Việt, Nhan Noãn
Noãn có thể nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong đó.
“Ngươi nhìn lén ta tắm rửa, ta còn chưa tức giận thì ngươi tức
giận cái gì?”
Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn hỏi ngược lại, bộ dáng thập
phần ủy khuất, vội vàng giải thích: “Người ta không phải cố ý mà!”
“Ta biết, cho nên ta mới tha thứ cho ngươi!”
Long Trác Việt nghe vậy, gương mặt hiện rõ vui sướng, buông
hai tay đang giữ mặt Nhan Noãn Noãn xuống, hai cánh tay dài ôm nàng vào lòng,
đang định nói gì đó thì đã nghe Nhan Noãn Noãn nói tiếp: “Ta đã tha thứ cho ngươi,
ngươi không phải là cũng nên tha thứ cho Song Song chứ.”
“Không!” Long Trác Việt vô cùng cương quyết nói.
“Vì sao?”
“Song Song hư!” Long Trác Việt thở phì phì chỉ trích Nhan
Song Song: “Nàng muốn Noãn Noãn rời đi, là người xấu!”
Nhan Noãn Noãn nhướn mày, từ trong lòng Long Trác Việt ngẩng
đầu lên, sao trước giờ nàng không biết tên ngốc này lại thù dai đến vậy này?
“Không được giận Song Song!”
“Không thích!”
“Vậy ta cũng sẽ tức giận!” Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt
bướng bỉnh như vậy liền lên tiếng.
Long Trác Việt lẳng lặng nhìn Nhan Noãn Noãn, ngay lúc Nhan
Noãn Noãn tưởng rằng mình đã giác ngộ được hắn thì đầu vai bỗng dưng trùng xuống,
thanh âm nức nở của Long Trác Việt đồng thời vang lên bên tai nàng: “Oa oa oa,
Noãn Noãn muốn Song Song, Noãn Noãn không cần người ta, oa oa oa…”
“Việt Việt, ngươi không ngoan nha!” Nhan Noãn Noãn bĩu môi,
vỗ vỗ vai Long Trác Việt, nhẹ giọng nói. Tuy rằng ngữ khí thản nhiên nhưng
trong đôi mắt đẹp lại hàm chứa ý cười.
Tên ngốc này cũng thật thông minh đi, cư nhiên còn biết giả
khóc tranh thủ sự đồng tình của nàng.
“Ngoan, người ta ngoan mà!” Long Trác Việt nhẹ nhàng cọ qua
cọ lại trên vai Nhan Noãn Noãn, vội vàng lên tiếng nói.
“Nhưng ngươi giận Song Song!”
“Song Song hư!”
“Song Song không hư, nàng không có giựt giây ta rời bỏ Việt
Việt a!” Nhan Noãn Noãn nhẫn nại giải thích với Long Trác Việt.
“Nàng ta có!”
Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt vẫn chấp nhặt, trong lòng
bắt đầu mất kiên nhẫn. Nàng nghĩ ngợi một lúc rồi trầm giọng, giả vờ tức giận
nói: “Ta nói không có là không có, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ không để ý tới
ngươi nữa!”
“A, không được!”
Quả nhiên vẫn là biện pháp mạnh mới có hiệu quả. Nhan Noãn
Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt giật mình ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Nhan
Noãn Noãn: “Noãn Noãn nói không có là không có nha, Noãn Noãn không được không
để ý tới người ta, người ta sẽ nghe lời, sẽ nghe Noãn Noãn, sẽ không giận Song
Song nữa!”
“Vậy thì được!” Nhan Noãn Noãn hài lòng nói.
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn cười, tâm tình khẩn
trương mới buông lỏng đôi chút, lần nữa ôm Nhan Noãn Noãn vào lòng, chiếc cằm
cương nghị gối trên vai Nhan Noãn Noãn, đôi mắt đẹp lấp lóe tinh quang, trong
sáng mà lại lạnh lùng. Tuy rằng hắn tin tưởng Nhan Song Song không phải cố ý
xúi giục Noãn Noãn rời xa hắn, nhưng là lời của nàng ta thật khiến người ta tức
giận mà!
———-Hậu viện Tụ Hiền lâu———–
Nhan Song Song cầm theo kẹo hồ lô, sốt ruột đi vòng quanh
Long Trác Việt đang ngồi thêu hoa, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt
ngào.
“Vương gia, nô tỳ đã mua kẹo hồ lô mà người thích nhất này!”
Long Trác Việt ngẩng đầu nhìn xâu kẹo hồ lô đỏ mật mê người,
không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng là rất nhanh lại cúi đầu xuống tiếp tục
thêu, bộ dáng như thể không hề bị xâu kẹo mê người kia hấp dẫn.
“Vương gia, nô tỳ biết sai rồi, người tha lỗi cho nô tỳ đi!”
Nhan Song Song cầm xâu kẹo để trước mặt Long Trác Việt, tiếp tục dụ dỗ.
Tuy rằng lúc sáng Vương phi đã nói là Vương gia không giận
nàng nữa, nhưng là nàng vẫn cảm thấy mình nên nhận sai với Vương gia thì tốt
hơn.
“Noãn Noãn nói người ta không thể giận ngươi!”
Long Trác Việt chậm rãi nói, bất quá thì Nhan Song Song nghe
thế nào cũng cảm thấy miễn cưỡng. Qủa nhiên là Vương gia cũng không phải thật
lòng muốn tha thứ cho nàng mà!
Nhan Song Song kiên trì giải thích: “Vương gia, tối qua nô tỳ
hỏi như vậy chỉ là muốn giúp Vương gia xác nhận lại tâm ý của Vương phi với người
thôi mà!”
“Hử?” Long Trác Việt vừa nghe vậy, nhất thời cảm thấy hứng
thú, động tác thêu cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Nhan Song Song đầy mong chờ.
“Sau đó Vương phi cũng đã nói rõ với nô tỳ, người không có
muốn rời xa Vương gia a!”
“Người ta biết!” Long Trác Việt khinh thường liếc nhìn Nhan
Song Song, ánh mắt như muốn nói: Ngươi toàn nói điều vô nghĩa!
Khóe miệng Nhan Song Song giật giật, Vương gia thật biết hù
người mà!
“Lời của Vương phi với Vương gia nhiều khi là nói cho có lệ,
nhưng với nô tỳ sẽ khác, đó là những lời thật lòng của Vương phi. Nếu Vương phi
đã nói vậy thì từ nay Vương gia sẽ không cần lo lắng người sẽ rời đi nữa!”
Mắt đẹp Long Trác Việt sáng lên, vẻ tán thành gật gật đầu,
vui sướng nhìn Nhan Song Song hỏi lại: “Ngươi nói thật sao? Noãn Noãn sẽ không
bỏ rơi người ta?”
“Nô tỳ là nha hoàn của Vương phi, tâm tư của Vương phi, nô tỳ
đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn Vương gia rồi!”
“Có lý nha, vậy về sau Noãn Noãn nghĩ gì, Song Song có thể
nói cho người ta nghe không?”
Nhan Song Song thấy Long Trác Việt nhìn mình đầy mong đợi,
biết hắn không còn giận nàng nữa, đương nhiên vui vẻ gật đầu nói: “Nô tỳ tuân lệnh!”
Nhan Song Song lần nữa đưa kẹo hồ lô tới trước mặt Long Trác
Việt, lần này hắn không chút do dự cầm lấy.