Nương Tử Xin Dừng Tay

Không Tốt! Không Còn Thở Nữa Rồi!


trước sau

Hồ Duệ nghe thấy vậy xoay đầu lại, đợi thấy rõ dung mạo người tới, đầu tiên là lộ ra nét vui mừng, chợt lại liên tục xua tay, "Hứa sư thúc, chỗ này nguy hiểm lắm, ngài đừng tới đây!"

Hứa Dương thật sự cũng không muốn đến đó, lập tức đứng im tại chỗ chỉ vào hồ nước sâu nói "Đi cứu Kỷ sư tỷ lên trước đã, Hải sư thúc bên kia cứ từ từ không sao cả!"

Lý sư điệt sững sờ, lập tức lắc đầu hô nói "Không được! Nếu như nàng mà khôi phục lại thể lực, thì sẽ còn tiếp tục đả thương người!"

Kỷ Lâm Oanh thế nhưng là phù bảo mệnh, cho nên Hứa Dương thái độ cũng rất kiên quyết, "Nàng cũng là đệ tử tông môn, mặc kệ làm sao được, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng mất mạng!"

Hai người một người thì trọng thương, một người thì không muốn tới gần, đều cùng nhau quay đầu nhìn về phía Hồ Duệ.

Hồ Duệ thậm chí không do dự một chút nào, vỗ tay vào ngực mình, giọng điệu rất nữ tính nói "Hứa sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định sẽ đem Kỷ sư thúc vớt lên ngay."

Nói xong, nàng chạy mấy bước đến Tịnh Tư Đàm, không một chút do dự lao vào lặn xuống dưới nước, hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi Kỷ Lâm Oanh đang bị phát điên.

Lý sư điệt gấp đến độ dậm chân, chỉ đành bất đắc dĩ tự mình tập tễnh di chuyển về phía Hải sư thúc bên kia, một mặt không ngừng lắc đầu, "Chỉ mong nàng không còn điên nữa... Ít nhất là đã bị hôn mê đi rồi."

Một lát sau, gợn sóng sủi lên bên trên Tịnh Tư Đàm, Hồ Duệ ló đầu ra, nhưng hai tay lại trống trơn.

Chợt, nàng lại hít sâu một hơi, chui vào trong hồ nước một lần nữa.

Cứ như thế sau ba lần, Hứa Dương không khỏi nhíu mày, trong lòng tự nghĩ rằng thay vì đợi ở đây, tốt hơn là nên đi gọi ai đó tới...

Hắn đang định lấy ngọc bay ra, liền thấy trong hồ nước xuất hiện một người áo quần rách nát, tóc của người đó bị nước rửa sạch sẽ áp sát ở sau gáy, da thịt cũng không còn đỏ rực lên nữa, chính là Kỷ Lâm Oanh.

Sau đó, Hồ Duệ cũng từ trong nước chui ra, thở dài ra một hơi, ngoắc ngoắc tay với bờ bên kia, "Hứa sư thúc, ta tìm được nàng rồi!"

Hứa Dương lập tức đổi ngọc bay thành phù Tiên Vụ, tụ tập linh lực lên, cẩn thận nói "Tình trạng của nàng như thế nào rồi?"

Hồ Duệ cố hết sức kéo Kỷ Lâm Oanh lên bờ, còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ ở bên cạnh, lập tức bị dọa đến nỗi giật cả mình.

Hóa ra là con Lôi Viêm
Bì kia nhìn thấy "Hung đồ" vừa nãy đi rồi mà còn quay lại, lập tức phi như bay tới, chuẩn bị hoàn thành "Kích sát lần thứ hai".

"Ah! Chớ làm loạn!" Hồ Duệ cao giọng quát bảo ngưng lại, nhưng con Gấu Yêu này lại không thèm để ý đến chút nào, vừa phi nhanh đến vừa mở cái miệng dính đầy máu ra rống to lên một tiếng.

Hứa Dương thấy con yêu thú kia lại đang chạy đến chỗ Kỷ Lâm Oanh, không khỏi trong lòng khẩn trương, dưới chân thôi động thuật Ngự Phong, làm xong sự chuẩn bị để sẵn sàng thi triển Mê tâm, hét nói với Hồ Duệ "Mau mang nàng chạy đi!"

Thời khắc con Lôi Viêm Bì đang phi nước đại, chợt nghe thấy cái giọng nói quen thuộc kia đã tới rất gần, cuống quít quay đầu nhìn lại, liền thấy Hứa Dương đang hăng hái tới gần, ngay lập tức liền lộ ra sự sợ hãi không thể che giấu nổi trong hai con ngươi nhỏ bé.

Lập tức, chân nó phanh gấp một phát, đồng thời quên sạch sành sanh trách nhiệm phải xua đuổi hung đồ, quay đầu bỏ chạy về phía ngược lại cùng với Hứa Dương.

Hồ Duệ trừng lớn con mắt, chỉ vào con Lôi Viêm Bì kinh ngạc nói với Hứa Dương "Sao mà cảm thấy... nó hình như rất sợ Hứa sư thúc vậy..."

Hứa Dương đối với điều này ngược lại là tập mãi thành quen, xua tay nói "Đừng quan tâm đến nó nữa, mau nhìn xem Kỷ sư tỷ sao rồi!"

Hồ Duệ vội vàng dùng ngón tay thử một lần ở dưới mũi Kỷ Lâm Oanh, không khỏi sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Dương, "Không tốt! Nàng hình như là, không còn thở nữa rồi..."

"Hả?!" Hứa Dương trong đầu ong một cái, mãnh liệt thúc động linh lực, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới bên cạnh hồ nước sâu, liền thấy mặt của Kỷ Lâm Oanh trắng bệch không còn giọt máu, đôi mắt hoa mai nhắm chặt.

Hắn đưa tay đi sờ động mạch cổ của nàng, quả nhiên đã không còn động tĩnh gì rồi.

Thôi toang! Sao mà đen đủi thế cơ chứ?! Hắn đơn giản khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ lần này khi đi liều mạng ở dị cảnh, không còn cao thủ Thất Mạch cảnh đi theo nữa rồi sao...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện