Nương Tử Xin Dừng Tay

Phân Thân


trước sau

Cách cổng thành phía đông không xa, trên nóc một ngôi nhà đổ nát, Ma Ngưu cởi quần áo trên người nam tử ném qua một bên, màu sắc và kiểu dáng gần như giống hệt Hứa Dương mặc.

Nàng nhìn về phía người Đường gia đang vội vàng dập lửa, dựng thẳng lên ngón cái nói với "Tam tỷ" "Dưới tay Tam Đương Gia thật gọn gàng, trong nháy mắt đem lửa thiêu hoành hành lớn như vậy!"

Tam Đương Gia lần này không có sửa sai cho nàng, chỉ thấp giọng hỏi "Thế nào, có bao nhiêu người của Hứa gia đều bị ngươi dẫn đi?"

"Có ít nhất hai mươi người." Ma Ngưu đắc ý nhìn thoáng qua về phía nam, "Ta lặn xuống nước ra hơn mười trượng mới nổi lên, bọn họ lại luôn vớt người ở bên bờ, Ha Ha."

"Được." Tam Đương Gia gật đầu nói, "Bên này cũng có hai ba mươi người. Xung quanh cổng thành hỗn loạn đến mức thế này, chỉ cần tiểu tử đó không quá ngốc, nhất định sẽ có thể rời khỏi thành."

Ma Ngưu thu hồi nụ cười nói "Tam Đương Gia, tên tiểu tử kia đang ở đâu?"

Tam Đương Gia dùng cằm hất về phía cổng thành, đắc ý nói "Ờ, chính là ở kia, lão nương vẫn nhìn chằm chằm vào đấy, cái con dê béo này chúng ta ăn chắc rồi."

...

Sau ba ngày.

Hứa Dương nhìn kỹ phong cảnh gần đó, sau đó cúi đầu so với tấm bản đồ thô sơ trong tay, cau mày thở dài nói "Đúng thật là rẻ tiền thì sẽ không có hàng tốt, đến trẻ con ba tuổi còn có thể vẽ đẹp hơn cái này."

Hắn cũng thật bất đắc dĩ, sau khi trốn ra khỏi thành Cổ Giang, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo của tiểu nhị cửa tiệm Quảng Tụ Lâu, trong túi chỉ có một ít tiền bạc vụn.

Hắn dùng phần lớn để đổi nữ trang với một người nông dân —— ở trên đời này, một nam nhân, đặc biệt là với những nam nhân cực kỳ đẹp trai, việc chạy lăng xăng trong bộ quần áo rách rưới là điều vô cùng nguy hiểm —— số tiền còn lại cũng chỉ đủ mua một loại bản đồ đơn sơ như thế này.

Ọc ọc, một sự kháng nghị của sự thiếu ăn trong dạ dày.

Hứa Dương thu lại bản đồ, lắc đầu cười khổ, "Cách Quốc Đô vẫn còn gần nghìn dặm, trừ phi bây giờ có một cái vé máy bay, nếu không sẽ bị chết đói thành thây khô trước khi chạy đến chỗ đó."

Vốn dĩ hắn định trốn đến nơi Đại Chính Quốc Quốc Đô của chính mình, chốn phồn hoa đô hội, mặc dù thế lực Hứa gia rất lớn, nhưng cũng không cách nào chạm được đến, sau đó với đầu óc thông minh và những ý tưởng tiên tiến của con người hiện đại, nhất định sẽ có thể bứt phá ra khỏi thế giới.

Nhưng ai có thể tưởng tượng được rằng Hứa gia không có khái niệm về khoảng cách từ trên xuống dưới. Bình thường Hứa Dương thường hay nghe bọn hắn nói khoảng cách thành Phượng Minh rất gần Quốc Đô, kết quả vậy mà cách xa nhau hơn một ngàn dặm!

Kỳ thật điều này cũng không thể trách đám người Hứa phủ, mặc dù Đại Chính Quốc là một nước nhỏ bé vô cùng kín đáo trong Thần Trì Giới, nhưng cũng có một biên giới hơn bẩy ngàn dặm ở phía bắc nam, và gần một vạn dặm ở phía đông tây, cũng coi như thành Phượng Minh cách Quốc Đô thật đúng không tính là xa.

Đột nhiên, xa xa có tiếng vó ngựa, Hứa Dương vừa nãy còn buồn bã ỉu xìu đã lập tức lao vào bụi cỏ bên đường nhanh như gió.

Bắt đầu từ hôm qua, truy binh Hứa gia, Đường gia đã rất ít khi xuất hiện, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài người cưỡi ngựa lục soát ven đường, thần kinh Hứa Dương vẫn căng thẳng.

Hai con ngựa phi nước đại qua người hắn ta, có vẻ là người đi đường bình thường, người trên ngựa lập tức cao giọng nói chuyện với nhau, "Lão tỷ, không xa phía trước đã là Khúc Đồng trấn rồi."

"Đi đường cả một đêm, lát nữa tìm nhà trọ, ăn cơm xong đi tắm rửa!"

"Ha Ha, đúng ý ta!"

Nghe được từ "Ăn", tinh thần Hứa Dương lập tức tỉnh táo, vỗ nhẹ những phiến cỏ trên người, lấy ra tấm bản đồ dởm so sánh đại khái rồi sải bước đi nhanh về phía Khúc Đồng trấn.

Thị trấn nhỏ không lớn nhưng khá phồn hoa, có nhiều cửa hàng buôn bán, người ra vào tấp nập.

Hứa Dương, người đã thay nữ trang, đang ở trong một tửu lâu sạch sẽ tinh tế, nhìn chưởng quỹ chào mời mình một cách nghiêm túc, "Kể truyện, tấu hài, tọa đàm, đảm bảo rằng thực khách sẽ hài lòng! Chỉ hai lượng bạc một ngày..."

"Ồ, không cần hả? Ta xào rau, nấu

canh, nướng đồ tất cả mọi thứ cũng đều tinh thông, khẩu vị tuyệt đối đỉnh cao, tiền công mỗi ngày..."

"Nhà bếp phía sau có Đại Thước do Quốc Đô mời tới? Thế thì cho ngựa ăn, làm việc lặt vặt, rửa chén bát ta cũng làm đâu ra đó, chỉ cần một ngày bao ăn ba bữa, tùy ý cho thêm cái gì đó..."

"Chưởng quỹ, ta cũng có thể làm những việc như quét nhà xí, đổ bô, vớt nước rửa chén bát, đơn giản cho ăn cái gì cũng đều được!"

Hứa Dương thấy chưởng quỹ kia vẫn không có động tĩnh gì, đành phải buông lỏng tay ra, nghiêm mặt nói "Chưởng quỹ, không dối gạt gì ngài, ta từ nhỏ đã tu luyện học được linh lực, thành tựu không nhỏ, làm việc khéo léo hơn người thường rất nhiều."

Chưởng quỹ nghe được hai chữ "Linh lực", thái độ rốt cuộc cũng trở nên hòa nhã hơn chút, "Hóa ra là Tu Linh giả, thất kính thất kính. Có điều, thân phận ngài như vậy, tiểu điếm cũng không dám dùng a..."

Hắn ta chỉ tay về phía nam với nụ cười trên môi, "Thị trấn của chúng ta không lớn, không xây 'Thừa Vận Các ', nhưng nhà trọ Thịnh Phúc đã dỡ bỏ hai phòng lớn lân cận, tân trang lại và sử dụng chúng như Thừa Vận Các.

"Trên người ngài đã có linh lực, sao không đi chỗ đó thử một chút?"

Cứ như vậy Hứa Dương bị tiểu nhị cửa tiệm cung kính đưa ra khỏi quán rượu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cái gọi là "Thừa Vận Các" trong thành Phượng Minh cũng có, cách ngay Hứa phủ chỉ nửa con đường, hắn ngược lại là rất quen thuộc.

Trên đời này có rất nhiều việc mà chỉ những cường giả Tu Linh mới có thể làm được, thế là liền do quan phương đứng ra, thành lập các Thừa Vận Các ở các thành thị trấn lớn, đặc biệt đứng ra chịu trách nhiệm giúp các nhà giàu có tìm kiếm Tu Linh giả để giải quyết những việc khó khăn, phần thưởng tự nhiên cũng rất đáng sợ.

Mà Tu Linh giả sẽ đến Thừa Vận Các vào thời gian rảnh rỗi, nếu thấy có nhiệm vụ thích hợp sẽ tiếp nhận ngay, đồng thời các loại tiểu thương cũng sẽ đến đây để phục vụ những Tu Linh giả có sức tiêu xài mạnh mẽ bất cứ lúc nào. Thế là lấy Thừa Vận Các làm trung tâm, bình thường là nơi phồn hoa nhất trong khu vực.

Trong lòng Hứa Dương biết mình có chút tài năng, những ủy thác của Thừa Vận Các kia căn bản cũng không giải quyết được, nhưng bụng đói đang kêu vang phía dưới, vẫn không tự chủ được hướng chưởng quỹ hỏi đường để đi đến đó.

Đi được một dặm, Hứa Dương nhìn thấy bảng hiệu của nhà trọ Thịnh Phúc, bên cạnh quả nhiên có một tiền sảnh rất rộng rãi và ngăn nắp, có những dãy bàn ghế chỉnh tề bên trong, còn có những người hầu đứng sang một bên cung kính chuẩn bị chờ đợi phân công.

Chưởng quỹ nhà trọ này ngược lại là cũng biết làm ăn, Hứa Dương thầm nghĩ, bởi vậy Tu Linh giả thường xuyên lui tới đây, nhất định sẽ mang đến sự phồn hoa thịnh vượng.

Hắn bơ phờ bước vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy bốn người mang theo binh khí, thần thái kiêu căng hoặc là thấp giọng nói chuyện với nhau, hoặc là đang đứng xem ở trước giá gỗ giữa đại sảnh, hiển nhiên đều là Tu Linh giả có chút thực lực.

Hứa Dương cũng đi đến bên cạnh cái giá gỗ kia nhìn lướt qua, thấy phía trên dán ba tờ ủy thác.

Tờ thứ nhất là thỉnh người đi Khê Sơn diệt trừ Yêu Thú, cần Luyện Khí Tam Trọng trở lên. Trả thù lao 4500 lượng.

Tờ thứ hai là tìm người đối phó kẻ thù, cần Luyện Khí Nhị Trọng trở lên. Trả thù lao hai ngàn lượng.

Mà tờ cuối cùng là chiêu mộ thị vệ, hộ tống một người đến núi Huyền Hoa, phải Luyện Khí Tứ Trọng trở lên. Trả thù lao cũng chỉ có năm trăm lượng.

Hứa Dương lắc đầu, mình ngay cả Luyện Khí nhập môn cũng không đạt tới, mấy cái việc này căn bản không tiếp nhận nổi.

Hắn hậm hực ra khỏi cửa, đang định rời đi, thì thấy hai tên Tu Linh từ trong đại sảnh này đi ra, một người trong đó cười nói "Chỉ là năm trăm lượng, thuê mấy người bình thường còn tạm được. Muốn Luyện Khí Tứ Trọng? Ha ha, thật không có thấy qua việc đời..."

"Mấy ngày nay ta cũng khá nhàn nhã, hộ tống nàng ta đi đến núi Huyền Hoa cũng không tính xa lắm. Nếu là cho ba ngàn lượng có thể sẽ cùng nàng ta đi một chuyến."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện