Bắt đầu từ tầng thứ nhất của công pháp này, yêu cầu về hồn lực đã đột ngột tăng lên một cấp độ cao hơn. Những người hồn lực không đủ mạnh, bản thân sẽ bị Mị Thuật phản phệ làm cho tinh thần thất thường.
Có điều uy lực cũng được nâng cao hơn một tầng.
Sau khi bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất Thiên Vận Triền Tâm Công, "Cuồng si" Mị Thuật chẳng những mang theo một đồng bạn có thể nâng cao thực lực trong một thời gian ngắn, mặt khác lại còn làm gia tăng lực khống chế "Mê tâm".
Hơn nữa nếu không ngừng tu luyện Mị Thuật, sẽ cải tạo khí chất của người tu luyện, dù cho không sử dụng linh lực, cũng có thể khiến cho những người khác phái có ấn tượng tốt đối với hắn.
Từ tầng thứ nhất này trở lên, mới được coi như tiếp xúc đến cốt lõi của công pháp Thiên Vận Triền Tâm!
Hứa Dương tiếp tục hướng xuống xem, Linh Thuật tầng thứ hai là làm giảm ngũ quan và sự nhanh nhẹn của đối phương, đồng thời gia tăng sức chống đỡ của người tu luyện đối với ảo ảnh, khống hồn thuật. Từ tầng này trở lên, người khác phái sẽ do dự trong lòng khi công kích người tu luyện công pháp này, không nhẫn tâm xuống tay!
Linh Thuật tầng thứ ba lại càng khoa trương hơn —— tạm thời làm giảm tu vi của đối thủ xuống! Đồng thời lúc giao thủ, có thể rót vào tâm ma kẻ địch mà không để lại dấu vết...
Nhưng tầng thứ tư và nguyên tắc chung ở phía sau trong đầu Hứa Dương cũng có chút mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhớ mang máng uy lực càng ngày càng kinh người.
Hắn vỗ vỗ đầu, nghi ngờ tự hỏi trong lòng chẳng lẽ Vĩnh Trấn bị run tay khi truyền ký ức vào sao? Nhưng phải vẫn tìm người phụ trách dịch vụ hậu mãi, lần sau khi gặp được nàng thì phải đòi đền bù cho ta mới được.
Có điều công pháp này quả thực cũng đủ tà môn, nếu không có độ ẩm trong những thứ này, vậy thì tuyệt đối là rất mạnh! Mạnh đến nỗi làm cho người ta tê cả da đầu!
Có thể tưởng tượng được rằng hai người có sức mạnh tương đương đang đánh nhau, kẻ nắm giữ Thiên Vận Triền Tâm Công có thể làm cho đối phương thất thần, nâng cao thực lực của bản thân, hạ thấp thực lực của đối thủ...
Làm sao mà đối phương còn có cơ hội lật kèo được nữa?
Mẹ kiếp người phát minh ra công pháp này đơn giản là một tên thiên tài!
Hứa Dương cũng không phải là người không thích mơ tưởng xa vời, biết rõ rằng công pháp dù có mạnh đến đâu thì bản thân cũng phải tu tập từng bước một mới được, nếu không cũng giống như là đọc sách không có gì khác nhau vậy.
Hắn bắt đầu xem xét cẩn thận nội dung chi tiết của Thiên Vận Triền Tâm Công nhập môn trong đầu.
Văn tự ghi chép tâm pháp có chút tối nghĩa khó hiểu, lại dính tới rất nhiều thứ tạp nham.
Cũng may trong hơn một năm kể từ khi Hứa Dương đến thế giới này, dưới sự uy hiếp của lão nương, hắn đã nắm được kiến thức cơ bản về Tu Linh. Cộng thêm Vĩnh Trấn vẫn còn để lại một số kinh nghiệm tu luyện, hắn ngược lại là không mất nhiều thời gian, về cơ bản đã tìm ra được điểm chính.
Hắn hít sâu một hơi, mặc niệm dẫn linh khẩu quyết học được ở Hứa gia, từ trong khí huyết của mình điều ra một chút tinh hoa Linh Nguyên ít đến thương cảm, dựa theo ghi chép bên trong công pháp, hai tay bày ra theo hình dạng "Lan Hoa Chỉ"(1) phân biệt đặt trước ngực và gần đan điền, hai mắt nhắm lại, thôi động linh lực vận chuyển xuôi theo lộ tuyến đặc biệt.
Đây cũng là phương thức tu luyện tâm pháp cơ bản của Thiên Vận Triền Tâm Công. Không đòi hỏi thời gian hay địa điểm, có thể luyện bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, như Vĩnh Trấn đã nói, Tâm Pháp này áp lực cực cao đối với hồn phách.
Hứa Dương khống chế cẩn thận một tia Linh Nguyên yếu ớt di động ở trong cơ thể, bắt đầu từ mi tâm, vừa tiến lên đến phần cổ, liền cảm thấy đầu đau như kim châm, cảnh vật trước mắt như bị bóp méo vặn vẹo.
Xem ra hồn phách đã không chịu nổi gánh nặng. Hắn bất đắc dĩ đành phải tạm dừng, thở phì phò một hơi, trong lòng tự nhủ công pháp này đơn giản cũng gần giống như hình phạt tra tấn vậy.
Hồn phách của mình gần ba mươi tuổi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng vận hành, đổi thành một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường, e rằng không thể cầm cự dù chỉ một giây.
Hắn nghỉ ngơi một lát, cắn răng tiếp tục vận chuyển công pháp, lần này hơi có tiến bộ, một mực vận chuyển khi tới gần ngực mới chịu thất bại.
Liên tiếp gần như cả ngày, Hứa Dương chịu đựng nỗi đau không thể nói thành lời, lặp đi lặp lại luyện tập không ngừng Tâm Pháp nhập môn Thiên Vận Triền Tâm Công, không ngừng nghỉ trong giây lát.
Cuối cùng công sức cũng được đền đáp. Đến khi mặt trời buổi chiều dần dần