Lăng Nguyệt gật đầu, sau đó thét một tiếng dài, bắp thịt cả người phồng lên, vung xích sắt dài tới bảy thước lên, sải bước chạy về phía nữ nhân khuôn mặt như cái dùi kia, mỗi bước đi trên đường đều in dấu ấn cực sâu.
Tống Tiểu Nam vẫn đứng tại chỗ, trong lòng bàn tay phải có ngọn lửa nhảy lên, tay trái cầm mấy khỏa hoả cầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đại Đương Gia bang Ô Diêm, tìm kiếm sơ hở.
Nữ nhân khuôn mặt như cái dùi kia hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng đứng lên ứng chiến, nhưng nàng còn chưa tề tựu linh lực, một thanh xích sắt nặng nề đã đột nhiên rơi đập xuống như thiên thạch.
Thủ lĩnh thổ phỉ bang Ô Diêm đành phải giơ rìu sắt trong tay lên chặn lại, liền nghe thấy một tiếng vang giòn tan, hai cánh tay gần như bất giác run lên, cả người bảy tám bước mới ổn định lại dáng người.
"Muốn chết!"
Một tên Luyện Khí Tam Trọng tạp ngư dám chủ động công kích một cao thủ Tứ Trọng như nàng! Nàng trợn mắt nhìn, tối tụ linh lực, đoản rìu tính cả cánh tay lập tức trở nên đen kịt, kích thước cũng lớn hơn một vòng, sau đó vòng rìu chém bổ xuống đầu, để lại những luồng linh lực màu đen trong không khí.
Lăng Nguyệt chỉ nói sau lưng có "Đại cao thủ Thất Mạch cảnh" tọa trấn, trong lòng vô cùng an tâm, một mực chỉ công không thủ, đem thực lực phát huy ra hơn mười hai thành.
Khi cái đoản rìu kia vẫn còn giữa không trung, nàng liền xuất hiện ở bên trái, xích sắt mang theo phong thanh quét ngang phần eo Đại Đương Gia.
Người sau đồng tử co rụt lại, lúc này nếu biến chiêu thì nhất định có thể chặt chết đối thủ, nhưng chính nàng cũng sẽ thụ thương không nhẹ.
Nàng sắp phải đi làm chuyện lớn, làm sao mà lúc này lại chịu thụ thương được? Lập tức dùng rìu làm trục, cả người vẽ hình bán nguyệt trên không trung lật qua xích sắt.
Mà hắc rìu trong tay nàng thì đập xuống đất ầm ầm, cát bụi đột nhiên bắn ra, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu hơn hai thước dài một thước, uy lực vô cùng kinh người.
Đại Đương Gia đặt chân còn chưa vững vàng, chợt nghe tiếng gió gào thét bên tai, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy một khỏa hỏa cầu gầm thét bay đến.
Nàng vội vàng rút đoản rìu ra, đem hỏa cầu kia đập tan giữa trời, nhưng lại bị tia lửa bay ra làm cháy đến mất nửa đoạn lông mày.
Mà bên hông lại có một tiếng hét thảm. Hóa ra Tam Đương Gia mới vừa rồi bị khí thế Lăng Nguyệt chấn nhiếp, liền bị một hỏa cầu khác bắn vào bụng dưới ngay tại chỗ mà không kịp để ý tới.
Lúc này trên bụng nàng bị thiêu đến cháy đen một mảnh, phát ra một cỗ vị khét, đau đến giật giật.
Lăng Nguyệt thấy thế cao giọng cười nói "Nam nhi làm tốt lắm!" Sau đó múa xích sắt lần nữa, không sợ chết đánh về phía Đại Đương Gia...
Cả lũ thổ phỉ bốn phía xung quanh nhìn thấy Nhị Đương Gia khắp người toàn là máu, lại quay đầu nhìn qua Đại Đương Gia đang chật vật và Tam Đương Gia cháy đen thui với ánh mắt kinh ngạc —— Đáng lý ra chúng ta ở đây để cướp của người khác, sao mà những "Dê béo" này từng tên từng tên một lại hưng phấn hơn?
Chúng ta còn chưa có động thủ, bọn họ lại hớt ha hớt hải lao đến, như thể coi chúng ta là thành "Dê béo", cuối cùng là ai cướp ai chứ? Tố chất tâm lý của thổ phỉ vốn cũng không cao, đối mặt gia hỏa xuất bài không theo lẽ thường như thế, lại càng nhanh chóng sụp đổ.
Rất nhanh, có người run giọng nói "Bọn họ dám phách lối như vậy, khẳng định là có hậu thủ!"
"Đúng, đúng! Khả năng quanh đây có cao thủ tọa trấn!"
"Lần này sợ là đá trúng thiết bản rồi..."
"Hay là, chạy thôi?"
Trong lúc nhất thời, những tiểu lâu la này kinh sợ đến nỗi ngay cả bắn tên, trợ chiến cũng quên mất, chỉ nơm nớp lo sợ mà nhìn xem ba vị lão đại chém giết với người ta.
Lòng tin và sĩ khí tuyệt đối làm tăng sức chiến đấu gấp bội lần, Lăng Nguyệt, Tống Toàn mấy người khí thế cực kì mạnh mẽ, càng chiến càng hăng.
Dưới sự tấn công điên cuồng của Lăng Nguyệt, Đại Đương Gia băng Ô Diêm chỉ cảm thấy mình không thể làm gì được, ngước mắt lên nhìn về bên phía lão tam, chỉ thấy nàng bị một tên nữ tử cầm kiếm làm cho liên tiếp lui về phía sau, lại bị hỏa cầu liên tiếp đánh lén, trên người đã thêm hơn mười đạo vết thương, còn sót lại chút lực miễn cưỡng để chèo chống.