Khi Hứa Dương mở hai mắt ra lần nữa, bản thân mình đã ở trong khêu phòng.
Trong phòng hơn mười chỗ ánh nến chập chờn, trên bàn bay tới hương trà, lộ ra sự ấm áp mà tĩnh mịch.
Hắn nằm ở trên giường hoa mềm mại, thần sắc lại là chết lặng, ánh mắt vô hồn, khóe mắt hai hàng nhiệt lệ chảy xuống.
Phụ thân ngồi ở đầu giường vội vàng tiến lại, ôn nhu nói "Dương nhi, con đã tỉnh?"
"Cha, các người cứu con làm cái gì? Còn không bằng để cho con ngã chết đi là được rồi!"
"Đứa nhỏ ngốc, con nói gì vậy? Hơn nữa, từ lầu hai nhảy xuống cũng không chết được." Hứa phụ lấy khăn tay lau nhẹ khóe mắt nhi tử, xót xa than thở nói, "Cam chịu số phận đi, ai bảo chúng ta là nam nhân đâu?
"Trên đời này nữ nhân trời sinh đã là mạnh hơn so với nam nhân, hơn nữa số lượng cũng vượt qua nam nhân rất nhiều. Chúng ta tựa như lục bình không rễ, ở trong thời đại hỗn loạn chỉ có phụ thuộc vào sự vững chắc trên bàn thạch, mới có thể không bị sóng gió xé nát...
"Cho nên, đừng quá chú trọng dung mạo nữ nhân, thực lực mới là trọng yếu nhất. Gả cho một thê tử tốt, ở nhà cùng thê tử dạy con gái mới là kết cục ổn thỏa nhất của nam nhân, con hiểu không?"
"Không! Mệnh con do con không do trời! Không ai hèn mãi mãi! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây..."
Hứa Dương liên tiếp ném ra mấy câu văn vàng kim xuyên không mà kiếp trước nhìn thấy, cái này rốt cuộc mới tìm được mấy phần khí thế nên có của người chuyển kiếp, "Tóm lại, con tuyệt đối sẽ không cưới... Ôi, gả cho Đường Tiểu Tuyết! Nếu Nương cứ muốn khăng khăng làm theo ý mình, con sẽ, sẽ tiếp tục đi tìm cái chết!"
"Haizz! con không thích nàng sao?" Hứa phụ vội vàng nói, "Vậy con yên tâm, nàng sẽ không trở thành nương tử của con."
"Thật sao? !" Hứa Dương bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, kích động nói, "Nương rốt cuộc nghĩ thông suốt?"
"Tự nhiên là thật!" Hứa phụ đem hắn một lần nữa đè lên giường, khóe miệng miễn cưỡng bứt lên vẻ mỉm cười, "Con nghỉ ngơi thật tốt, chớ lại suy nghĩ lung tung." Sau đó lại dặn dò gia phó bên cạnh, "Thiết Trụ, nhớ chăm sóc tốt cho thiếu gia."
"Vâng." Nữ tử còn cao hơn Hứa Dương nửa cái đầu, đầu chải búi tóc mẫu đơn lập tức chắp tay nói.
Đợi Hứa phụ đứng dậy rời đi, Hứa Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, chắp tay trước ngực nói "Cám ơn trời đất! Thần tiên Bồ Tát phù hộ!"
Đường Tiểu Tuyết con hàng đó ham muốn sắc đẹp của hắn đã không phải một hai ngày. Hắn còn nhớ kỹ năm ngoái lúc tết Nguyên Tiêu, nữ nhân đó đã động tay động chân đối với mình, nếu không có biểu cữu tới kịp thời, hậu quả không chừng còn như thế nào.
Từ đó về sau, hắn không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với vị biểu tỷ quấy rối tình dục này nữa.
Thiết Trụ canh gác ở cửa ra vào không ngừng nhìn vào trong phòng, dùng sức xoa xoa hai tay, một bộ muốn nói lại thôi, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
Hứa Dương suy nghĩ băn khoăn nửa ngày, quay đầu đúng lúc nhìn thấy thần thái của nàng, không khỏi nghi ngờ nói "Thế nào, có chuyện gì không?"
"Không, không có việc gì!" Thiết Trụ bối rối lắc đầu, chợt cắn răng một cái, cất bước vào nhà, lại quay người cài đóng cửa phòng, thấp giọng nói, "Thiếu gia... Vừa rồi lão gia chỉ mới nói nửa câu, vẫn còn một nửa... Ta không biết có nên nói hay không."
Một loại dự cảm xấu đánh vào trong lòng Hứa Dương.
Hắn cuống quít ngồi dậy, gấp nói "Một nửa khác là gì? Mau nói!"
Thiết Trụ cúi đầu, run giọng nói "Biểu tiểu thư bởi vì được hạng đệ tứ, không cam tâm, buổi chiều tìm phu nhân náo loạn rất lâu. Phu nhân cuối cùng đồng ý, sau đó tìm ba hạng đầu thương nghị, nói là để chia sẻ cùng một chồng với Tứ Cường, đệ nhất làm chính thê, hạng nhị, tam, tứ chỉ làm động phòng, cũng không danh phận.
"Phu nhân còn nói, ngày mai sẽ để thiếu gia bái đường cùng tiểu thư Lục gia, ba người khác ở bên bồi cưới!"
"Cái gì? !" Hứa Dương vừa hãi vừa sợ vừa giận, kéo Thiết Trụ lại, "Hạng đệ nhất đệ nhị đệ tam là ai?"
"Hạng đệ nhất là đại tiểu thư của Lục Gia Bảo Lục Đình Đình, hạng đệ nhị là cháu gái của phó thành chủ thành Phong Dương Lưu Thành Cương, hạng đệ tam là con nuôi của đại chưởng quỹ Trân Bác Trai Cổ Ngọc Thụ."
"Thôi xong!" Hứa Dương suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, "Đoản thọ a!"
Ba người trong miệng Thiết Trụ này hắn đều gặp qua, ấn tượng quá sâu, muốn quên đều quên không được!
Lục Đình Đình lúc tuổi còn trẻ chỉ lo Tu Linh mà chậm trễ hôn phối, năm nay