Không lâu sau, Tống Tiểu Nam lau dầu mỡ trên tay rồi hô mọi người bắt đầu dùng bữa.
Hứa Dương buông lan hoa chỉ xuống, nhẹ phun một ngụm khí, cũng đứng dậy đi vào bên cạnh đống lửa.
Người là sắt, cơm là thép, muốn tu luyện thì trước tiên cũng phải nhét đầy bao tử mới có sức lực được.
Hắn ta dùng hai tay cầm lấy chiếc chân thỏ mà Tống Tiểu Nam đưa cho, dùng sức ngửi ngửi mùi thịt, vô ý thức nuốt ngụm nước miếng, trong lòng tự nhủ tài nấu ăn của tiểu tử này quả thực rất không tệ.
Hắn vừa cắn miếng thịt thỏ, liền nghe thấy bên tai có tiếng ùng ục, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hải Yến đang đứng trên vai hắn, đáng thương nhìn chính mình.
Đối với việc đói bụng này Hứa Dương cũng rất đồng cảm, lập tức hào phóng xé một miếng thịt ném cho Hải Yến, "Ăn đi."
Nhưng con quạ liếc mắt hắn một cái và không thèm di chuyển chút nào.
"Ừm? Sao mà còn không ăn?" Hứa Dương nói, "Hay là, ta đi kiếm côn trùng cho mày nhé?"
Hải Yến khinh bỉ nói "Ta không, phải là, gà! Gà mới, ăn, côn trùng. Ta chỉ, ăn rắn, chỉ uống, nước tuyết."
Nó lại liếc mắt miếng thịt thỏ trên đất, "Bát cũng, không có! Trên đất, bẩn lắm!"
"Ôi vãi! Sao mà lắm tật vậy?" Hứa Dương phát phì cười, ta đây là đang nuôi chim, hay là nuôi ông cố nội vậy?
Bách Lí Dao trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm một người một chim này, rồi chần chờ nói "Hứa thiếu sư, ngài không phải là mang theo rất nhiều thức ăn cho chim sao? Hình như nó không thích ăn thịt thỏ, tại sao không cho chim ăn?"
Á đù! Hứa Dương trong lòng tự nhủ, ngươi vẫn còn chưa quên chuyện này? Anh đây, trong túi áo đều là đựng ngọc thạch vàng bạc, vẫn còn không nghẹn chết cái con chim ngu ngốc này sao?
Hắn chỉ chỉ vào con quạ, nói với Tống Tiểu Nam "Ngươi nói thịt chim, là nướng ăn ngon, hay là nấu canh ăn ngon hơn?"
"A... ?"
Hải Yến nghe xong liền sững sờ, vội vàng nhặt thịt thỏ lên, rửa sạch bằng nước suối, nhắm mắt lại, rụt cổ nuốt vào trong bụng, sau đó lại nôn khan vài tiếng, giống như ăn phải bát cơm thiu vậy.
Hứa Dương mỉm cười nói với Bách Lí Dao "Ngươi xem, thật ra nó rất thích ăn thịt thỏ."
Sau bữa ăn, Tống Tiểu Nam kêu Tống Toàn ngồi trên một tảng đá, tháo băng vết thương cho nàng, thương tâm nói "Cuối cùng cũng đóng vảy, không biết bao lâu mới lành."
Sau đó, hắn lấy một nắm thảo dược đem xay nhuyễn, ngâm rượu rồi chuẩn bị để đắp cho muội muội.
"Muốn chết! Muốn chết!"
Hứa Dương đang chuẩn bị đi luyện tập công pháp, chỉ thấy Hải Yến nhìn chằm chằm Tống gia huynh muội, trên mặt hét lên với vẻ hả hê.
Cái con chim ngu ngốc này không ăn được liền muốn chửi rủa người ta sao? ! Hắn một tay xách con quạ lên, thấp giọng trách cứ "Tống Toàn chỉ là bị chút thương ngoài da, mấy ngày liền có thể khỏi hẳn, chết cái gì chết? Còn dám nói bậy, trừ ba ngày thức ăn của mày đấy!"
Hải Yến dáng vẻ không phục, dùng móng vuốt chỉ vào tay Tống Tiểu Nam, kêu lớn "Dây leo, Đồng Châm, có độc. Chắc chắn, sẽ chết, chắc chắn, sẽ chết."
"Cái gì, có độc?" Hứa Dương nghe nó nói đến mức chắc như đinh đóng cột, cũng là có chút vội vàng, bước lên phía trước giữ chặt Tống Tiểu Nam nói, "Ngươi đang dùng là thuốc trị thương gì?"
"Hứa thiếu sư, đây là lá Kim Tùng, hiệu quả chữa thương vô cùng tốt."
Hứa Dương thử dò xét nói "Ngươi chắc chắn không nhầm? Tỉ như, dây leo Đồng Châm gì đó?"
Tống Tiểu Nam sững sờ, "Không, không thể nào..."
Lăng Nguyệt nghe xong đi tới, cầm nước thuốc trong tay lên ngửi, nàng không khỏi nhíu mày, "Cỏ này còn không?"
"Có." Tống Tiểu Nam lại lấy một "Lá Kim Tùng" từ trong túi quần áo ra giao cho Lăng Nguyệt, "Ngươi xem."
Người sau cầm lấy thảo dược, đốt trên đống lửa rồi hét lên "Mau ném đi! Đây là cây dây leo Đồng Châm, kịch độc!"
Tống Tiểu Nam giật nảy mình, vội vàng ném đống thảo dược vừa mới cắt sang một bên, dùng hai tay xoa lên quần áo hơn chục lần.
Hứa Dương hơi kinh ngạc nhìn về phía Hải Yến, nói nhỏ "Tiểu tử mày còn nhận biết được thảo dược sao?"
"Đúng vậy!" Con quạ vẻ mặt đắc ý, "Bình thường, dây leo, Đồng Châm, đỏ thẫm. Mọc cùng, cỏ, Đại Lăng, biến thành, màu vàng, rất giống, lá, Kim Tùng."
Hứa Dương lập tức hỏi Tống Tiểu Nam nói "Khi ngươi hái những thảo dược này, có phải là bên cạnh còn có cỏ Đại Lăng không?"
Người sau gật đầu.
"Thật đúng là." Hứa Dương đem lời nói của Hải Yến lặp lại một lần, "Dây leo Đồng Châm gặp được cỏ Đại Lăng sẽ biến thành màu kim hoàng, cực kỳ giống với lá Kim Tùng, khó trách ngươi sẽ nhận lầm."
"Sao, sao lại như thế được..." Tống Tiểu Nam mặt mũi tràn đầy xấu hổ cùng tự trách, vừa rồi mình suýt chút nữa hại chết muội muội!