Nương Tử Xin Dừng Tay

Xếp Hàng


trước sau

Bách Lí Dao vội vàng xoay người lại nói "Bọn họ đều là đồng bạn của ta."

Đệ tử thanh sam trầm giọng nói "Cô nương, ngươi mặc dù nắm giữ phù bài nội môn, nhưng lại không phải người Huyền Hoa tông, để ngươi lên núi đã là phá lệ."

"Hiện tại tông môn đang chiêu đệ tử, ba năm mới tổ chức đại sự một lần. Tông môn có mệnh lệnh nghiêm ngặt, người không phận sự thì không được phép vào."

Bách Lí Dao bất đắc dĩ, hướng về phía Hứa Dương mấy người nghiêm túc thi lễ một cái, "Trong suốt đoạn đường này may mà được Hứa thiếu sư cùng chư vị giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích. Có điều ta thật có một việc rất khẩn cấp nên sẽ lên núi trước, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đáp tạ mọi người!"

Lăng Nguyệt lập tức khua tay nói "Bách Lí cô nương cứ đi đi, đừng làm lỡ việc quan trọng."

Tống Tiểu Nam lập tức gật đầu, "Đúng, đúng! Tả hữu chúng ta cũng phải ở chỗ này báo danh, ngươi cứ đi trước đi."

"Sau này còn gặp lại." Bách Lí Dao nói còn chưa dứt lời, đã vội vàng quay người đi về hướng trong sơn môn.

Hứa Dương nhìn cô nàng nhỏ mập mạp biến mất bóng lưng, luôn cảm thấy mình đã quên cái gì đó.

Một lúc sau, hắn đột nhiên vỗ đùi, "Thôi bỏ mẹ rồi! Tiền thù lao hộ tống nàng ta đến đây còn chưa lấy!"

Đám người Lăng Nguyệt nghe vậy không khỏi phì cười, ai cũng biết Hứa thiếu sư khí phách như thế sẽ không quan tâm mấy trăm lượng bạc, bọn họ đều cho rằng nàng rất vui tính hài hước.

Chỉ có Hứa Dương là không nghĩ rằng mình hài hước —— hắn thực sự muốn một trăm ba mươi lượng kia.

Hắn chợt nhớ ra, Bách Lí Dao có tín vật, anh đây, cũng có a!

Hắn lập tức lấy ra cái khăn quấn trán của Bạch Tử Huy, đưa cho đệ tử Huyền Hoa tông đang chặn đường, "Khục, đây là tín vật của Bạch thượng sư Bạch Tử Huy để lại cho tại hạ, ta phải lên núi tìm nàng."

Đệ tử kia dùng hai đầu ngón tay nắm vuốt cái khăn quấn trán đó liếc mắt qua, rồi cười lạnh nói "Là làm bằng Kim Linh Tằm Ti, kiểu dáng cũng không sai biệt lắm, ngươi thật đúng là bỏ tiền vốn. Có điều cái thứ này, hà hà..."

Một đệ tử khác khinh bỉ tiếp nói "Các ngươi là những người trẻ tuổi, ngày thường không chăm chú tu luyện, mà lại thích dùng mấy trò bàng môn tà đạo. Vừa rồi có một gã, lại còn xuất ra cả 'Thư tự tay viết' của tông chủ, cái này của ngươi so với nàng ta còn kém xa."

"Không phải, đây là đồ thật..."

Hai tên đệ tử canh cổng kia căn bản không khỏi phân biệt Hứa Dương, chỉ coi hắn như là người đang muốn đầu cơ trục lợi để được bái sư, đem khăn quấn trán ném trả lại, vẻ mặt nghiêm nghị không thèm tiếp tục để ý tới hắn nữa.

"Các ngươi dám nói chuyện với Hứa thiếu sư như thế!" Tống Toàn làm sao có thể để cho Hứa Dương bị người ta chế nhạo, lập tức trợn mắt, xắn tay áo đang định tiến lên "Nói lí lẽ".

Ở đây vẫn còn đang là cửa ra vào tông môn người ta, động thủ khẳng định ăn thiệt thòi. Hứa Dương vội vàng giữ chặt nàng, "Được rồi, được rồi, các ngươi đừng chậm trễ việc báo danh khảo hạch."

Tống Tiểu Nam cũng đi tới, thì thào khuyên bảo nói "Tiểu Toàn, Hứa thiếu sư từ trước đến nay làm người khoan dung độ lượng, làm sao có thể chấp nhặt cùng những người này? Chúng ta đi báo danh, tự nhiên có thể vào được sơn môn."

Lăng Nguyệt gật đầu nói "Đây đều là đệ tử ngoại môn, mắt chó coi thường người khác. Chúng ta vào cửa đi, trong Huyền Hoa tông tự nhiên sẽ có người nhận ra Hứa thiếu sư."

Lúc này Tống Toàn mới miễn cưỡng kéo theo mấy người bước tới bệ đá để báo danh.

Có sáu bảy đệ tử mặc bạch y ngồi bên cạnh bệ đá, khi Lăng Nguyệt đám người tiến lại gần hơn, một người trong số họ ngước mắt hỏi "Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Trước kia đã từng bái nhập sư môn nào khác chưa?"

"Há, ta tên là Lăng Nguyệt, năm nay tròn hai mươi tuổi." Lăng Nguyệt nói, "Từng ở Phi Tinh Môn thành Lâm Xuyên học nghệ trong chín năm."

"Tuổi hơi lớn một chút." Đệ tử bạch y lầm bầm nói, "Vậy tại sao ngươi rời khỏi sư môn để tới đây?"

Một bên Tống Toàn nói "Còn không phải là vì sư phụ chúng ta cùng kẻ góa vợ kia..."

"Khục!" Lăng Nguyệt vội ho một tiếng, sau đó lớn tiếng tiếp nói, "À, là do thân thể sư phụ chúng ta không tốt, nên đã giải tán Phi Tinh Môn, trở về quê hương an dưỡng tuổi già. Mấy người chúng ta đã ngưỡng mộ Huyền Hoa tông từ lâu, gặp ngay phải cơ hội tốt chiêu mộ đệ tử ba năm một lần của quý tông, liền muốn gia nhập sơn môn."

Đệ tử mặc bạch y đơn giản ghi chép,

lại hỏi qua Tống Tiểu Nam và Tống Toàn, đưa cho họ ba lá bùa có những đường ngoằn ngoèo, chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên sơn môn nói "Từ chỗ đó vào núi."

Hứa Dương thấy thế thầm nghĩ chỉ cần báo danh là có thể vào, chi bằng mình cũng báo danh một cái, có thể sẽ tìm được cơ hội gặp Bạch Tử Huy.

Thế là hắn cũng tới trước, che giấu xuất thân đại thiếu gia Hứa gia của mình, nhận lá bùa đi vào sơn môn cùng với Lăng Nguyệt bọn họ.

Lăng Nguyệt nhìn thấy lá bùa trong tay hắn, không khỏi kinh ngạc nói "Hứa thiếu sư, ngài đây là?"

"À, lần này ta đi ra ngoài du ngoại, cũng không có mục đích rõ ràng gì." Hứa Dương tự biên tự diễn nói, "Cao thủ Huyền Hoa tông như mây vậy, nên ta mới nghĩ ra, có lẽ có thể tăng cao thực lực ở đây, liền tâm huyết dâng trào muốn ở chỗ này nấn ná một trận."

Lăng Nguyệt cùng Tống gia huynh muội nhìn nhau, trong lòng thầm nói hành động của cao nhân thật là thẳng thắn mà liều lĩnh, làm cho người ta thật là khó hiểu.

Tống Toàn lại cực kỳ hưng phấn, hóa ra Hứa thiếu sư muốn ở lại trên núi Huyền Hoa, hôm nay ta nhất định phải dốc hết toàn lực, trở thành đệ tử nội môn của Huyền Hoa tông, sau này khẳng định vẫn còn cơ hội gặp được nàng!

Mấy người cùng mười mấy người còn lại tham gia khảo hạch đi theo một tên đệ tử Huyền Hoa tông đi vào hướng trong tông bộ Huyền Hoa, Lăng Nguyệt kéo Tống Toàn qua, thần sắc nghiêm túc thấp giọng nói "Chuyện sư phụ chúng ta coi trọng cái tên họ Vương góa vợ kia, thà giải tán Phi Tinh Môn cũng phải chạy theo hắn này, làm sao mà ngươi có thể tùy tiện nói với người ngoài?!"

Tống Tiểu Nam sắc mặt đỏ lên, đập nàng một phát, "Còn nữa tiểu Toàn? Sau này ngươi cũng đừng có nhắc lại chuyện này nữa, thật không biết xấu hổ a..."

Cách đó không xa, Hứa Dương nhìn thấy một tảng đá to lớn đã bị san phẳng trước mặt, không gian trên đó lớn chừng bằng ba bốn sân bóng, bốn phía xung quanh là hàng chục cột đá cao ngất, tạo thành một đại điện lộ thiên.

Lúc này trên "Đại điện" đã có một hàng dài, một hàng ngắn, hàng dài có chừng năm sáu trăm người, nhưng bên phía hàng ngắn có chưa đến bốn mươi người.

Đệ tử Huyền Hoa tông dẫn đầu đội ngũ lớn tiếng nói "Tất cả đi xếp hàng chờ kiểm tra trình độ tư chất, nếu trình độ tư chất phù hợp yêu cầu thì có thể trở thành đệ tử tông môn."

"Sau đó quản sự các Phong sẽ đến chọn người, các ngươi hãy cố gắng hết sức, nếu như được chọn trở thành đệ tử nội môn, vậy thì có thể một bước lên trời! Các loại tài nguyên tu luyện và sự kế thừa khác xa so với đệ tử ngoại môn bình thường, từ đó trở thành long phượng ở trong tầm tay."

Ngay lập tức có người chỉ vào hai đội và kính cẩn hỏi nàng "Vị đại tỷ này, xin hỏi có thể đứng xếp bên hàng nào cũng được phải không?"

Đệ tử Huyền Hoa tông kia cười chế nhạo một tiếng, "Ngươi có 'Vinh bài' không?"

"A? Không có...cái này là vật gì?"

Đệ tử Huyền Hoa tông ra hiệu về phía hàng dài hơn, "Thành thật đến đó xếp hàng."

"Vâng."

Hứa Dương cau mày nhìn hàng như con rồng dài vô tận, đành phải xếp hàng cùng Lăng Nguyệt bọn họ ở cuối hàng.

Hắn nhìn quanh và phát hiện con đường lên núi duy nhất nằm ngay phía trước của hai đội, hơn nữa còn có hàng chục đệ tử Huyền Hoa tông thanh y sam thủ vệ canh gác đứng ở hai bên. Và còn có hai lối đi khác ở rìa chính điện nhưng quanh co và không rõ dẫn đến đâu.

Thỉnh thoảng, một vài người tham gia khảo hạch đi ngang qua và đi bộ lên núi, trong khi nhiều người hơn được dẫn ra khỏi sơn môn một cách buồn bã ỉu xìu.

Đội ngũ tiến cực kỳ chậm, Hứa Dương thầm ước chừng với tốc độ này, e rằng trời tối cũng sẽ không kịp tới chỗ hàng của mình ở đây. Hắn không khỏi âm thầm lắc đầu, xem như muốn lẻn vào cũng không dễ dàng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện